Vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, việc kèm cặp Hạ Trí của Diệp Lân cũng chuyển từ ôn tập đề thi sang nắm trọng tâm.
Hạ Trí có chút không hiểu hỏi: "Sao mỗi lần thi tháng, tôi đều thấy anh đoán đề chuẩn thế?"
"Vì đã nghiên cứu rồi." Ngòi bút của Diệp Lân gõ nhẹ lên giấy nháp: "Nghe cho kỹ vào. Lần này nếu cậu thi vào top 50 của khối, chuyện tôi nói sẽ đưa cậu đi huấn luyện nghỉ đông ở trường đại học Q không chỉ có hiệu lực, tôi còn cho cậu tham gia vòng xếp hạng."
Hạ Trí động lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân: "Thật không?"
Vòng xếp hạng của đội bơi đại học Q, về cơ bản là cùng một trình độ với giải đấu cấp trường.
Hạ Trí đã nhiều năm không tham gia một cuộc thi nào có trình độ cao như vậy.
"Thật."
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Diệp Lân không còn lười biếng thảnh thơi như trước, điều này cũng tạo áp lực cho Hạ Trí.
Hạ Trí kiên nhẫn làm hết các dạng bài mà Diệp Lân đặc biệt khoanh tròn, đến khi làm xong bài cuối cùng, Diệp Lân lên tiếng: "Ngày mai thời tiết đẹp, chiều chúng ta đi chụp ảnh đi."
"Chụp ảnh gì?"
Hạ Trí lúc này mới nhớ ra, Diệp Lân đang ám chỉ chuyện mặc đồng phục chụp ảnh chung.
Trước đó lòng bàn chân cậu bị thương nên không chụp được.
"Ừm, tôi nghĩ xem chụp ảnh gì… Ảnh cưới?" Diệp Lân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Trí.
Nụ cười lười biếng nhưng có chút gian xảo đó, vừa có sự dịu dàng đặc trưng của Diệp Lân, vừa ẩn chứa một sự ám chỉ nào đó.
Hạ Trí trực tiếp lấy bài kiểm tra đập lên đầu Diệp Lân: "Anh tự mình chụp đi!"
Diệp Lân lấy bài kiểm tra xuống, sờ nét chữ của Hạ Trí: "Bên cạnh cậu có ai chụp ảnh đẹp không?"
"Thì Khanh Miễn đấy… Nhưng mà cậu ta cái gì cũng thích làm đẹp, không tự nhiên. Hơn nữa cậu ta chắc không ra ngoài được."
Nghe nói gia sư của cậu ta nghiêm khắc lắm, không biết sao mà Sầm Khanh Miễn lại thích kiểu đó, bị quản chặt như vậy.
"Vậy chúng ta mượn cậu ta một tiếng." Diệp Lân nheo mắt cười: "Đã lâu rồi không mặc đồng phục, nhớ quá."
Hạ Trí vốn không kỳ vọng gì vào việc Sầm Khanh Miễn làm nhiếp ảnh gia nhưng Diệp Lân chỉ cầm điện thoại nói vài câu nhẹ nhàng với gia sư kia, thế mà đối phương lại đồng ý?
Hạ Trí tìm một bộ đồng phục sạch khác đưa cho Diệp Lân.
Diệp Lân cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo len cashmere màu tro.
Đây là do Trần Phương Hoa đích thân đi đan, lúc ở cửa hàng đo chiều rộng vai cho Hạ Trí, Trần Phương Hoa còn hỏi có nên thu hẹp vai một chút không, vì trông Diệp Lân khá thư sinh.
Hạ Trí cười thầm trong bụng, Diệp Lân chỉ trông thư sinh thôi…
Dưới sự thuyết phục hết lần này đến lần khác của Hạ Trí, Trần Phương Hoa đã dùng chiều rộng vai của Hạ Trí để đặt cho Diệp Lân một chiếc áo len cashmere. Sự thật chứng minh, phán đoán của Hạ Trí là đúng, Diệp Lân mặc vào vừa vặn không thừa không thiếu phân nào.
Điều đáng tức nhất là… vẫn là vẻ thư sinh đó.
Bây giờ, Diệp Lân mặc đồng phục của Hạ Trí, anh kéo khóa áo lên, sau đó nhấc cổ áo lên ngửi.
Hạ Trí không hài lòng nói: "Mới giặt xong, không có mùi!"
"Nhưng mà tôi thích có mùi." Diệp Lân cười trả lời.
Hạ Trí trợn mắt nhìn anh: "Anh có thể đi ăn xiên nướng, về là có mùi ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!