Ví dụ như trên sân thượng, một nam sinh mặc đồng phục trường học quê mùa đưa một bông hoa nhỏ cho một nữ sinh cũng mặc đồng phục trường học.
Ví dụ như trên sân trường, hai người ngồi bệt xuống đất, nam sinh ôm nữ sinh nằm ngửa ra sau.
Còn có hai người nắm tay nhau chạy trước tòa nhà giảng dạy, bóng cây đan xen và bóng người hòa vào nhau.
Như thể thời gian quay ngược, lại lần nữa yêu đương lần đầu.
"Thật tốt." Diệp Lân thốt lên một tiếng cảm thán.
Từ khi Diệp Lân đồng ý thay cậu hẹn chiến "Loạn Bộ Thiên Hạ", Hạ Trí tuy rằng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt nhưng dưới gầm bàn học vẫn luôn nhún nhún cái chân không bị thương, để lộ sự kích động trong lòng.
Diệp Lân ở bên cạnh cũng không trách cậu ta, mà búng tay bên tai cậu ta.
"Hạ Trí, cậu làm sai ba chỗ bài toán này. Phải phạt."
"Á? Tôi lại… lại làm lại một lần nữa…"
"Tôi không chấp nhận." Diệp Lân chống cằm, cười nói.
Nụ cười rõ ràng như vậy, Hạ Trí đột nhiên phản ứng lại, vừa định che eo mình thì hai tay Diệp Lân đã luồn vào.
Hạ Trí không phải lần đầu phát hiện ra, có lúc Diệp Lân rất xấu xa.
Anh không chỉ luồn tay vào áo hoodie chần bông của Hạ Trí, còn kéo cả áo mùa thu của Hạ Trí lên, những đầu ngón tay ấm áp như cố tình tìm kiếm đường vân cơ bắp của Hạ Trí, khi véo xuống, Hạ Trí giống như con tôm luộc chín, co rúm lại.
Hạ Trí căng thẳng toàn thân, chính là để Diệp Lân không véo được.
Nhưng Diệp Lân giữ chặt eo Hạ Trí, kéo mạnh về phía mình, tiếng cười nhẹ của Diệp Lân cùng hơi thở ấm áp phả vào gáy Hạ Trí, Hạ Trí vừa thả lỏng, Diệp Lân lại véo một cái, Hạ Trí vặn vẹo muốn bẻ tay Diệp Lân ra.
Nhưng sức lực của Diệp Lân lớn hơn sức tưởng tượng của Hạ Trí, thậm chí có thể giữ chặt eo Hạ Trí kéo cậu đứng dậy khỏi ghế.
Ghế và sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai, Hạ Trí đỏ mặt nhưng không lên tiếng, Diệp Lân lại nói bên tai cậu: "Cậu càng nhịn, tôi càng muốn bắt nạt cậu."
Hạ Trí nghiến răng trả lời: "Tôi… Phải làm xong bài tập… Nếu không anh buông tay, chúng ta ra sân đánh nhau…"
"Cậu đánh không lại tôi."
"Đánh lại được!"
"Đánh lại được tôi, cô Trần cũng không tha cho cậu!"
Hạ Trí lúc này mới nhớ ra, Diệp Lân đã sớm lấy lòng được mẹ cậu rồi!
"Xảo trá!" Hạ Trí trong thâm tâm vô cùng khinh thường Diệp Lân.
Diệp Lân cuối cùng cũng buông Hạ Trí ra, Hạ Trí thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cậu lấy lại cuốn bài tập bay đến góc bàn. Tay Diệp Lân lại đưa tới, làm Hạ Trí giật mình lùi sang một bên nhưng Diệp Lân chỉ dùng đốt ngón trỏ khẽ cào lên mặt Hạ Trí.
"Sao cậu lại sợ véo eo thế?"
"Là do anh có thủ pháp độc đáo." Mặt Hạ Trí hằm hằm.
Diệp Lân cũng không tức giận, chống cằm nhìn bài toán: "Làm bài tập đi."
Bị Diệp Lân bắt nạt như vậy, trái tim Hạ Trí ngược lại bình tĩnh lại.
Khi cậu làm xong bài toán này, theo thói quen quay mặt nhìn Diệp Lân, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Diệp Lân.
Nếu như là trước đây, Diệp Lân nhất định sẽ nghiêng mặt, cổ vươn ra một đường cong đẹp mắt, nhìn đáp án của Hạ Trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!