"Đốt xong nến cả rồi, anh Lân… chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Sống lâu trăm tuổi nha! Anh ước đi!"
Diệp Lân giũ giũ cổ áo mấy cái. Anh không ăn cay giỏi cho lắm, cổ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Dưới cổ áo hằn một đoạn xương quai xanh, anh kéo cổ áo lên che.
Hạ Trí vô tình lia mắt sang thấy. Lúc Diệp Lân bơi thì cậu cũng thấy rồi, nhưng không hiểu sao giờ thấy nó dưới cổ áo anh thì…
Diệp Lân ngồi thẳng lưng dậy, nhắm mắt lại ước rồi thổi tắt hết nến.
"Anh Lân… ít nhiều gì anh cũng phải cho tôi chụp một tấm để đăng lên vòng bạn bè WeChat chứ."
"Cái điện thoại cậu nát màn hình rồi mà còn muốn chụp hả?" Diệp Lân gõ nhẹ lên bàn một cái, đáp.
"Dù điện thoại của tôi có vỡ màn hình thì cũng có camera hơn hai nghìn pixel lận… Aiz, cơ mà sao anh biết tôi bị vỡ màn hình chứ?"
Rõ ràng là trước khi Diệp Lân đến thì cậu đã thay màn hình rồi.
Diệp Lân tựa vào Hạ Trí, cười đáp: "Cậu đoán xem."
Khoảnh khắc này, Hạ Trí tự dưng thấy như Bĩ Bĩ đang bơi về phía mình.
Hạ Trí cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, đang yên đang lành sao tự dưng lại nhớ đến nhóc ma quỷ đó chứ!
"Sao mà tôi biết được!"
"Vậy thì thôi, đi cắt bánh sinh nhật nào." Diệp Lân cầm dao nhựa, nhấc cái thẻ màu đen bên trên lên: "Cái này có ăn được không?"
Trên đó là dòng chữ được viết ngoáy "Chúc Diệp Lân sinh nhật vui vẻ".
Hạ Trí không nghĩ nhiều, cậu xoa cằm, híp mắt nhìn xem thử, trên đó còn có mấy hoa văn ca rô chìm, không biết có phải chocolate không nên nói lại: "Nếm thử là biết ngay ấy mà!"
Hạ Trí sờ thử lên cái huy hiệu đó, thè lưỡi ra li3m thử.
Cậu vừa hay li3m vào hai chữ "Diệp Lân".
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đầu lưỡi mềm mại của Hạ Trí như lướt qua tất cả mọi vị trí trên người Diệp Lân.
Hô hấp Diệp Lân bị cuốn vào giữa răng môi của Hạ Trí, anh siết chặt con dao nhựa trong tay.
"Ừm! Ngọt!" Hạ Trí hếch cằm về phía Diệp Lân rồi ăn nguyên cái thẻ đó.
"Rôm rốp" hai tiếng, chocolate vỡ vụn ra trong miệng cậu.
"Ngon không?" Diệp Lân hỏi.
Anh nhìn Hạ Trí, giọng hơi căng thẳng.
"Cũng được, xin lỗi vì đã ăn anh vào bụng nha." (*)
(*) Khúc này chắc Hạ Trí nói cái tên.
Nói đến đây, Hạ Trí cười xấu xa, có vẻ trẻ con.
Cậu hếch cằm lên, nói: "Anh Lân cắt đi… cơ mà tôi đoán là cái bánh này sẽ ngọt ngấy lắm cho coi."
Diệp Lân không cắt mà để dao nhựa xuống, đi đến trước mặt Hạ Trí.
Hạ Trí ngửa đầu lên. Từ góc độ này nhìn lên Diệp Lân, không hiểu sao cậu cảm nhận được một cảm giác áp bức.
Anh tựa vào góc bàn, cúi người nhìn Hạ Trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!