Chương 33: Nở mày nở mặt

Diệp Lân đang thu dọn đồ đạc, trên mặt bàn có một hộp giấy, xem qua thì hình như là mô hình Tekkaman Blade gì đó.

Hạ Trí cầm lên xem thử, xong cậu ngồi xếp bằng dưới đất lật xem album ảnh hồi bé của Diệp Lân. Cậu cũng không muốn lên tiếng thảo luận gì mấy, dù sao cậu cũng chỉ là chân chạy, Diệp Lân muốn vứt gì thì cậu chạy đi vứt.

Vứt đồ đi mấy lượt xong thì trong va li hình như cũng không còn giữ gì mấy trừ quyển album ảnh, chắc vì Hạ Trí đang xem.

"Được rồi, dọn xong rồi đây. Cậu còn cần xem đề gì không, lấy ra cho tôi chỉ cho."

Hạ Trí kéo cái cặp qua, lấy tập đề mô phỏng ra, chỉ bừa vào một đề đạo hàm.

"Đề này tôi đã chỉ cậu rồi mà không biết làm sao? Muốn bị phạt hả?" Diệp Lân cười nói.

"Thì anh cứ phạt đi chứ sao."

Hạ Trí ló đầu đến, ý bảo "không phải anh thích ấn đầu tôi à?".

Diệp Lân cười, xong lại tận tình chỉ lại cho cậu.

Bất tri bất giác cũng đến mười một giờ, điện thoại di động của Diệp Lân vang lên, là cuộc gọi từ Trần Phương Hoa.

"Diệp Lân à, Hạ Trí nhà cô nói đi tìm cháu, nó có ở chỗ của cháu không?"

"Có ạ. Cô yên tâm, cậu ấy đang làm đề thi."

"À, vậy thì cô yên tâm rồi! Trễ thế này còn làm phiền cháu nữa, cô xin lỗi nhiều nha."

"Không sao đâu ạ. Nếu lỡ mà muộn quá thì cháu sẽ để Hạ Trí ngủ lại đây." Diệp Lân giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Sáng mai từ nhà cháu đến trường mất gần một tiếng ạ."

"

"Vậy thì được rồi!"

Cúp máy xong, Diệp Lân còn chụp bức Hạ Trí đang ngồi ở bàn làm bài thi cho Trần Phương Hoa xem.

Cái giường đơn trong căn hộ là giường một mét hai, Diệp Lân và Hạ Trí đều không phải dạng có vóc dáng mảnh khảnh nên nằm chung thật sự hơi chen chúc.

Hạ Trí đi từ phòng tắm ra, tóc và mắt đều dính nước. Diệp Lân cầm quần áo đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua cậu thi vươn tay xoa đầu cậu một.

Buồn ngủ quá, Hạ Trí gãi mặt, cảm thấy hơi là lạ.

Cậu nhớ hồi còn nhỏ từng ngủ chung với Sầm Khanh Miễn. Thằng nhóc kia đúng chất là con khỉ chúa, có quấn mình trong chăn cũng có thể vung vẩy được. có lần Hạ Trí không chịu được nữa nên cậu đạp cho cậu ta một cái, ai ngờ nó còn đái dầm!

Cả cái giường nóng ẩm hầm hập, ướt tràn lan tới chăn của Hạ Trí. Cậu sờ tay xuống dưới, mở mắt ra thấy Sầm Khanh Miễn đang ngớ ra nhìn mình.

Diệp Lân nhanh chóng rời phòng tắm, thấy Hạ Trí đang đứng bên giường, vẻ mặt kiểu "ông đây không muốn nằm xuống".

"Sao vậy?" Diệp Lân ngồi phịch luôn xuống giường: "Cậu ngủ đây đi, lát nữa tôi sẽ ngủ ở ghế, không phiền đến cậu đâu."

Hạ Trí nghe vậy xong thì thấy ngại.

"Ngủ cùng giường cũng được… ngủ chung… ngu chung thôi mà! Chứ cái ghế của anh ngắn quá!" Hạ Trí trả lời.

"Cái vẻ ngập ngừng của cậu đó, thôi tôi nhường giường cho cậu luôn đi vậy."

"Không không không… Do là tôi có bóng ma tâm lý tuổi thơ! Do Sầm Khanh Miễn hồi còn bé từng đái dầm trên giường của tôi!"

Hơn nữa còn đá tôi! Đá tôi! Chen chúc với tôi! Đái dầm rồi còn bảo là giờ nó còn ấm còn ướt nên thôi sáng mai rồi tính!

Diệp Lân nhướng mày lên, nói: "À, Tiểu Sầm cũng ngủ cùng cậu rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!