Chương 32: Chào… chào… chào mừng quý khách

"Sao?" Hạ Trí tưởng đâu mình nghe lầm.

"Một nghìn năm trăm mét tự do đó." Trần Gia Nhuận vẫn cười.

"Anh liều mạng với tôi luôn đó hả?" Hạ Trí cười, nghĩ thầm, dù mình có đánh liều thi bơi một nghìn năm trăm mét với Diệp Lân cũng chưa chắc đã thua, huống chi là Trần Gia Nhuận chuyên hạng mục bơi ếch.

"Bọn họ chưa kể cậu nghe à? Trừ bơi ếch ra, tôi còn giỏi hạng mục bơi tự do cự li dài nữa." Trần Gia Nhuận cười nói.

"Thi thì thi." Hạ Trí vung tay vung chân, rồi gập lưng, chuẩn bị tư thế xuất phát.

"Tôi thích mấy nhóc nghiêm túc như cậu đó! Nửa đường mà không chịu nổi thì cứ nói với tôi nha!" Trần Gia Nhuận cũng siết chặt kính bơi.

"Ha ha."

Anh đừng xem thường người khác nhé, không phải chỉ là bơi một nghìn năm trăm mét thôi sao?

Anh nghĩ tôi sẽ cạn thể lực ư? Đến chặng nước rút cuối cùng thì cứ đợi xem, trong hai chúng ta ai mới là người thắng!

Bể bơi yên tĩnh đi, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Hạ Trí tập trung lại.

Trần Gia Nhuận chuẩn bị bước vào thi đấu và Trần Gia Nhuận nằm sấp ngủ lười là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh ta cực kỳ tôn trọng bể bơi, trận so tài này với anh ta không phải trò đùa đâu.

Không có trọng tài, cũng không có ai đứng giữa để bấm giờ, ngay khi đồng hồ bấm giờ phía sau Trần Gia Nhuận vang chuông, cả hai người đồng thời nhảy xuống nước.

Cự li dài như một nghìn năm trăm mét thì thể lực là phần cực kỳ quan trọng. Rất có thể đến cuối cùng, cái sức bật vọt lên mà Hạ Trí luôn lấy làm kiêu ngạo không thể thi triển ra hết được vì thể lực tiêu hao.

Cậu bình tĩnh ẩn mình, toàn bộ giai đoạn trước đều theo Trần Gia Nhuận. Tám trăm mét đầu tiên, Hạ Trí duy trì vận tốc, cách Trần Gia Nhuận khoảng nửa thân người.

Mỗi cái Trần Gia Nhuận vung tay, tiết tấu ngụp lặn của Trần Gia Nhuận khiến Hạ Trí ở đường bơi bên cạnh cảm thấy được sự hài hòa, dung hợp giữa con người và làn nước. Đây là sự dung hợp tạo nên khác biệt hẳn so với tốc độ và lực bộc phát.

Không thể không nói, bơi cự li dài cùng Trần Gia Nhuận là một trải nghiệm tuyệt vời.

Nhưng cho dù có duy trì tốc độ ổn định thì sau một nghìn mét, vấn đề thể lực bị bào mòn cũng ngày càng rõ nét.

Nhưng Hạ Trí biết Trần Gia Nhuận vẫn chưa thật sự bứt tốc, vì bọt nước dưới chân anh ta còn chưa đập mạnh. Ở chặng vọt lên cuối cùng phải so xem chân ai mạnh hơn thì người đó sẽ chiếm được tiên cơ.

Sau một nghìn hai trăm mét đầu tiên, tốc độ Trần Gia Nhuận vẫn duy trì đều, thể lực của ông anh này thật sự tốt.

Hạ Trí hơi tăng tốc, thu hẹp khoảng cách nửa thân người giữa hai người.

Thoắt cái đã là một trăm mét cuối cùng!

Hạ Trí không ngờ, Trần Gia Nhuận đột ngột tăng tốc, chân anh ta bứt phá cực kỳ mạnh mẽ, bọt nước bắn lên, vọt thật nhanh!

Hạ Trí lập tức tăng tốc đuổi theo. Cậu đạp chân, bắt đầu ra sức bứt tốc!

Nhưng Trần Gia Nhuận lại như một con quái vật không biết mỏi mệt, thậm chí còn có thể kéo dài khoảng cách với Hạ Trí, từ nửa thân người thành cả người.

Hai mươi lăm mét cuối cùng, hai người bắt đầu điên cuồng đọ sức.

Cảm giác ngộp thở cấu xé, nhưng Hạ Trí vẫn một hơi đuổi theo bằng được Trần Gia Nhuận.

Cảm nhận được đối thủ đã bứt hết tốc lực để vọt lên chặng cuối, Trần Gia Nhuận dày dặn kinh nghiệm thi đấu bỗng cảm nhận được bản thân như bị một con mãnh thú cắn vào chân, có cảm giác nguy cơ bị kéo lại cực kỳ lớn.

Thằng nhóc này không chỉ có mỗi cái mã!

Trần Gia Nhuận cắn răng, nghĩ bụng: Oắt con, cậu chưa đạt tới trình bắt được tôi đâu.

Ưu thế của việc thường xuyên tập luyện ở Đại học Q hiển hiện ra. Lần đầu tiên trong đời, Trần Gia Nhuận cảm thấy hối hận vì mình không siêng năng tập luyện hơn, để bị một nhóc con lớp mười hai ép đến bước đường này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!