Hạ Trí lâu lắm rồi không chơi game nên thấy hơi ngượng tay. Cậu vặn ngón tay, bắt đầu vào trạng thái.
Chơi game được tầm nửa tiếng, điện thoại bên cạnh thanh niên đang ngủ kia rung lên hai lần, cậu ta nhìn thoáng qua thông báo Wechat, trả lời bằng tin nhắn thoại: "Không có… không tìm được… tôi thật sự không tìm được nhóc nhà cậu… tối nay cậu tha cho tôi đi mà…"
Sau đó cậu ta quay mặt sang chỗ khác, nằm sải lai ngủ tiếp.
Hạ Trí lườm thanh niên kia một cái, nghĩ bụng: Muốn ngủ thì đi khách sạn chứ tới quán net làm gì.
Hạ Trí chơi game tới gần mười giờ, đang nghĩ chắc hôm nay công cốc cả rồi thì một tên đội mũ lưỡi trai, vành nón vừa hay che khuất mặt đi đến.
Trước hết, thằng này đi đến hàng của Hạ Trí, vừa đi vừa gọi: "Ai gọi năm phần bún xào vậy ạ? Ai gọi năm phần bún xào đấy?"
Tên trộm vừa đi vừa cúi đầu xuống nhìn trái nhìn phải, những người đang cắm mặt vào chơi không ai để ý đến gã. Tên trộm dần đi qua đến chỗ Hạ Trí.
Hạ Trí tiếp tục chơi game không chớp mắt, tên đàn ông này đi đến cạnh cậu, hỏi: "Người anh em, cậu làm rơi tiền à?"
"Đâu?" Hạ Trí đang nhìn màn hình, nghe vậy thì thoáng cúi đầu nhìn xuống đất, vờ như khó chịu, vội quay lại ván game đang dở.
"Ở dưới ghế của cậu ấy, hình như tầm một trăm tệ."
"Thật à?" Hạ Trí cúi đầu xuống dưới ghế xem thử.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí đột ngột ngẩng đầu lên, vặt tay đối phương, khóa lại, trong tay tên này còn đang cầm chiếc điện thoại mà Hạ Trí để trên bàn.
Hạ Trí cười nói: "Tao đợi mày hơi bị lâu rồi đó, người anh em."
Thằng này nghe xong lập tức quăng mấy hộp đồ ăn trong tay, vung đấm về phía Hạ Trí.
Hạ Trí phản ứng cực kỳ nhanh. Cậu nghiêng người tránh về sau rồi trở tay ấn tên trộm đó xuống bàn máy tính.
Thư Tuấn và bảo vệ quán net cũng nhanh chóng chạy tới, vây lại bắt tên trộm này.
"Thằng nhóc nhà mày được đấy! Dám hành nghề trên đất của Thư Tuấn tao cơ à!" Thư Tuấn lấy điện thoại vỗ lên mặt tên trộm đó.
Tên trộm vùng vẫy một hồi mãi không thoát được thì lập tức xin tha.
"Đừng đánh tôi! Tha cho tôi đi! Tôi đã trả điện thoại di động lại cho cậu rồi mà! Tôi cũng không dám nữa! Thật sự không dám nữa đâu mà!"
"Dám giả làm người giao thức ăn đến, mày cũng có tài phết đấy! Tao có nên cảm ơn mày vì đã giúp tao phát hiện ra góc chết của quán net không nhỉ? Bọn mày nghe cho kỹ đây, sau này có ai giao đồ ăn thì cũng chỉ được giao đến ngoài sảnh thôi!"
"Vâng, ông chủ!"
Hạ Trí vỗ vai Thư Tuấn, nói: "Đừng đánh nó nữa, tống nó đi luôn đi cho rồi."
"Đánh nó hả? Thế sao vừa lòng tao được? Đánh nó xong tụi tao đi tù thì hết cứu hả?"
Trước khi đi, Thư Tuấn quay sang nói với Hạ Trí một tiếng: "Hạ Trí… cảm ơn mày! Sau này mày đến quán net của tao sẽ được miễn phí trọn đời!"
Hạ Trí cúi đầu, cười khẽ. Cậu đang định đi thì tự dưng thanh niên đang mải ngủ bên cạnh bỗng bật dậy, lại còn nhanh tay nhanh chân vặt tay Hạ Trí ra sau lưng, áp cậu lên bàn máy tính.
Tai Hạ Trí ong ong mất một lúc, tên này tự dưng tấn công khiếp vía vậy!
"Thì ra cậu là Hạ Trí à? Tôi tìm cậu vất vả lắm đấy."
Đối phương cúi đầu xuống, Hạ Trí bấy giờ mới thấy rõ mặt anh ta.
Đó là một khuôn mặt trắng nõn, cười lên đôi mắt híp thành hai vầng trăng, trông vừa cáo già vừa đáng yêu, nhưng cái lực tay đang khóa tay cậu lại không phải dạng vừa đâu.
"Anh tìm tôi làm gì?" Hạ Trí chợt vùng vẫy, nhưng cậu đã mất đi tiên cơ, đối phương ép mạnh xuống cỡ này thì muốn tránh thoát cũng không hề dễ dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!