Chương 30: Mùi hương của nhóc con

Thầy Ngụy cười nói: "Vậy thì Hạ Trí vẫn nên cố gắng thêm! Trước đó em ấy chỉ loanh quanh top hai trăm mấy trong khối, vậy mà lần này thi toán được hơn chín mươi điểm, tính thêm lý thuyết nữa là hơn một trăm tám mươi điểm rồi! Điểm thế này quá chuẩn rồi còn gì!"

"Ái chà, vậy thầy bảo em ấy nâng điểm Tiếng Anh của tôi lên nữa nhé. Điểm Tiếng Anh của em ấy vẫn hơi thấp chút đó!" Giáo viên Tiếng Anh quay lại, cười nói.

Giáo viên Ngữ văn còn đang bừng bừng khí thế chiến đấu trong mớ bài thi môn Văn, ngẩng lên nói: "Mấy thằng bé tuổi này chỉ cần muốn học thì các môn như Toán, Lý, Hóa sẽ lên nhanh như ngồi tên lửa thôi, chỉ tội nghiệp giáo viên Ngữ văn và Tiếng Anh như chúng tôi. Thầy Ngụy, tôi nói với thầy rồi đó, thằng bé đó hay ngủ gật trong tiết của tôi lắm."

Giáo viên Tiếng Anh phụ họa theo ngay: "Đúng đúng! Thằng bé cũng ngủ gật trong giờ của tôi! Tôi dạy học buồn ngủ lắm hay sao?"

"Làm gì có chuyện đó! Chuyện này nó phải từ từ cải thiện dần, chứ sao một hơi thành thiên tài ngay được chứ!" Thầy Ngụy cười híp mắt nói.

Đến trưa hôm đó, bài thi các môn được phát hết kèm phiếu điểm.

Khi Sầm Khanh Miễn ngồi bên cạnh cầm phiếu điểm trên tay, cậu ta như con cá thoi thóp chợt giãy lên, sống lại!

"Trời ơi! Hạ Trí ơi! Mày coi nè! Tao đứng trong top chín mươi của khối lận đó! Chắc vô phòng thi số ba (*) luôn quá!"

(*) Phòng thi số X: Ở bên Trung, các học sinh được chia phòng dựa trên điểm số tổng hợp của kỳ thi trước đó, thứ hạng cao sẽ được xếp chung với nhau, thứ hạng thấp sẽ được xếp chung với nhau, mỗi phòng rơi vào khoảng 30 học sinh tùy sỉ số.

Top chín mươi thì cũng vừa hay thi được vào phòng thi số ba còn gì, có gì mà xoắn dữ vậy?

Nhưng thứ hạng của Sầm Khanh Miễn hoàn toàn trong dự liệu của Hạ Trí mà thôi.

Rất dễ hiểu, đừng thấy môn Toán của Sầm Khanh Miễn giảm mười mấy điểm so với bình thường mà nhầm, vì điểm của những người khác có khả năng cũng thấp hơn tầm ba mươi đến bốn mươi điểm lận đấy! Các môn khoa học tự nhiên khác cũng tương tự vậy.

Lúc này, Hạ Trí nhận được phiếu điểm của mình, ngón cái bên tay phải vừa hay che đi thứ hạng trong khối.

Trước kia Hạ Trí không quan tâm lắm đến việc mình thi được bao nhiêu điểm, nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại cực kỳ căng thẳng.

Cậu không dám nhấc ngón cái của mình lên, vì sợ nhỡ đâu không vào nổi top một trăm năm mươi toàn khối là cậu sẽ thất vọng, thất vọng như khi thi bơi, xuất phát đẹp, bơi về đích xong tưởng mình được hạng nhất thì trọng tài báo hủy kết quả vậy.

"Hạ Trí, còn mày thì sao?" Sầm Khanh Miễn giật lấy phiếu điểm của cậu.

Hạ Trí không cản Sầm Khanh Miễn. Chưa đầy một giây sau, cậu đã nghe cậu ta ré lên: "Á đù! Mày hạng một trăm ba mươi sáu lận đấy! Cỡ này là vọt từ phòng số chín lên phòng số năm luôn rồi đó! Không phải biến đổi về lượng hay biến đổi về chất nữa, nó phải thuộc hàng bom hạt nhân luôn rồi!"

Nhờ có cái mồm to của Sầm Khanh Miễn mà ba người còn lại trong số bốn người bét lớp đồng loạt quay sang nhìn.

Nhóm Wechat bắt đầu ầm ĩ cả lên.

Đạo sĩ Diêu Minh: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Vung kiếm bình thiên hạ: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Hạng nhì từ dưới lên: Hạ Trí phản bội chúng ta!

Đạo sĩ Diêu Minh: Chết đi!

Vung kiếm bình thiên hạ: Chết đi +1

Hạ Trí nhìn màn hình điện thoại, khó nén nụ cười.

"Trả lại tao." Hạ Trí nói.

"Trả lại mày á? Tao còn chưa biết mày muốn làm gì cơ mà!" Sầm Khanh Miễn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Có muốn tao chụp cho tấm, photoshop tí rồi gửi cho anh Lân không?"

Hạ Trí híp mắt nhìn cậu ta: "Mày muốn dừng luôn ở hạng chín mươi hả?"

Ý là, mày muốn chết chứ gì?

"Thôi được…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!