"Ha ha ha ha ha!"
Không ngờ khi Hạ Trí quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã thấy Diệp Lân khoanh tay đứng đó, mặc đồ thể thao, vẻ mặt sáng sủa đầy tinh thần nhìn cậu, nhưng khóe môi lại nở nụ cười… chẳng chút ý tốt nào.
Còn Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc ở gần đó cũng đang thay đồ, mặt thì nghẹn cười, rõ ràng là nhịn cười không nổi.
Hạ Trí lập tức hiểu ngay mình đã bị họ tính kế. Có lẽ Lâm Tiểu Thiên đã biết Diệp Lân thay đồ xong mà chưa đi, cố tình hỏi về món quà trước mặt anh để trêu cậu.
"Thế nào, không thích cuốn sổ ghi chép mà tôi tặng sao?"
Giọng nói điềm đạm và thái độ dịu dàng của Diệp Lân khiến sống lưng Hạ Trí hơi lạnh đi.
"Cũng được." Hạ Trí giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, định lướt qua Diệp Lân mà đi.
Nhưng ai ngờ, Diệp Lân nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khăn quấn ngang hông của Hạ Trí lập tức tuột xuống.
"Này—!"
Chiếc khăn bung ra, lộ rõ đường nét từ eo xuống đùi của Hạ Trí.
Diệp Lân nghiêng mặt nhìn, bày ra vẻ mặt tiếc nuối, thốt lên: "A, hóa ra là hoa văn."
"Tôi đâu có mặc đồ họa tiết vịt vàng đâu!" Hạ Trí hậm hực cầm khăn tắm rồi đi đến tủ sắt để thay đồ.
Lâm Tiểu Thiên và mấy người khác phá lên cười ầm ĩ.
"Thế cậu thích họa tiết gì nào? Chờ đến khi cậu chính thức vào đội, bọn này sẽ tặng cậu một bộ luôn!"
"Không cần đâu, tặng tiền mặt là được rồi!" Hạ Trí đáp.
"Ồ, nhìn cậu mặt mũi ra vẻ cao ngạo, ai dè nội tâm lại thực tế đến thế!"
Mấy chàng trai đùa giỡn một hồi, rồi cũng rời khỏi phòng thay đồ. Hai huấn luyện viên làm một buổi tổng kết ngắn, giọng nghiêm khắc đến nỗi cả đội ai nấy đều giữ vẻ nghiêm trang, không dám hé răng nói lời nào.
Đại học Nam Thành còn đặc biệt cử xe đưa đội bơi Đại học Q ra ga tàu cao tốc.
Hai huấn luyện viên đứng trước xe buýt, lại tiếp tục màn "đối khẩu" trêu chọc nhau.
Thái Bạch Kim Tinh quả thật có tài khiến người ta phát điên.
Hạ Trí nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy huấn luyện viên Chu của Đại học Nam Thành cứ như muốn lôi Bạch Cảnh Văn quăng vào bao tải, chôn luôn ở sau núi Nam Thành.
Lên tàu cao tốc, vé của Hạ Trí và Diệp Lân không cùng toa với mọi người trong đội, điều này khiến Hạ Trí cảm thấy có chút lạ lẫm.
Không kiềm chế được, cậu ngoảnh đầu nhìn về toa của Lâm Tiểu Thiên và nhóm bạn. Diệp Lân cười hỏi: "Có phải cậu đang nghĩ xem họ đang làm gì không?"
"Chắc là chơi bài?"
"Chơi bài cái gì! Đương nhiên là ngủ rồi!" Diệp Lân bật cười.
"Đội bơi Đại học Q thật sự rất tuyệt."
"Ừ, giống như Lâm Tiểu Thiên và Triệu Hùng, họ là tuyển thủ được tuyển vào theo diện thể thao đặc biệt."
"Tôi thì chẳng có cơ hội đó rồi."
Từ khi vào cấp ba, đây là lần đầu tiên Hạ Trí thấy tiếc nuối vì mình khó có thể vào một trường danh tiếng.
"Không có thành tích thi đấu để đi diện đặc cách thể thao, cậu cũng có thể thi vào dưới dạng học sinh bình thường mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!