Chương 23: Cởi tôi ra đi

Hạ Trí cứng đờ tại chỗ, cậu rất không muốn Diệp Lân giống như mẹ mình, coi việc học là tất cả, cho rằng bơi lội là thủ phạm khiến cậu học hành sa sút.

"Cũng coi như vậy đi…"

Anh sẽ nói gì đây?

Nói với cậu rằng bây giờ là giai đoạn học tập quan trọng nhất ư? Hay là mách chuyện này với mẹ cậu?

Dù sao thì anh cũng là gia sư do bà thuê đến.

"Cậu có biết là đồ bơi phải giặt rồi phơi ngay không, nếu không sẽ sinh vi khuẩn đấy. Cậu không muốn thằng em trai của cậu nữa à? Cậu không sợ ngứa ở dưới à?" Diệp Lân vẫn cau mày.

Hạ Trí nhìn biểu cảm của Diệp Lân, cậu bỗng rất muốn biết, nếu nói cho Diệp Lân biết thì tên này sẽ phản ứng thế nào?

Anh sẽ mách mẹ cậu?

Hay là sẽ khuyên cậu từ bỏ?

Nếu Diệp Lân nói những lời, đưa ra những lựa chọn giống như mẹ cậu và các thầy cô ở trường, có lẽ từ nay về sau, Hạ Trí sẽ bớt trông chờ và tưởng tượng về anh.

Hạ Trí sẽ tự nhủ với bản thân rằng, Diệp Lân cũng chẳng khác gì người thường.

"Mẹ tôi không cho tôi bơi, nếu tôi phơi đồ bơi ra thì bà ấy sẽ biết."

Diệp Lân thở dài, kéo ghế ngồi xuống: "Vậy thì cậu nghe tôi này, cái đồ bơi ướt sũng này của cậu chắc chắn là không được rồi."

"Nếu bị mẹ tôi nhìn thấy, bà ấy chắc chắn sẽ lấy kéo cắt nát nó." Hạ Trí nhìn vào mắt Diệp Lân.

"Vậy thì thế này nhé, tôi mang bộ đồ bơi này về, tôi sẽ giặt và phơi ở nhà tôi. Mỗi ngày cậu đi bơi vào lúc nào?"

"… Thực ra thì mỗi trưa tôi đều đi… Đôi khi thì buổi tối."

Nhưng sau khi thẻ bơi bị mất thì không đi nữa.

"Cậu bơi ở đâu?"

"Nhà thi đấu thành phố."

"Vậy thì vừa hay, mỗi trưa cậu từ trường đến nhà thi đấu đều phải đi qua nhà tôi. Từ thứ Hai đến thứ Sáu tôi đều không ở nhà, tôi đưa chìa khóa này cho cậu. Mỗi ngày cậu bơi xong thì vứt quần bơi vào máy giặt nhà tôi, lúc tan học về nhà thì cậu đi phơi. Làm được không?"

Hạ Trí ngây người.

"Anh không thấy tôi đi bơi sẽ mất tập trung, lãng phí thời gian học hành sao?" Hạ Trí rất tò mò.

Rốt cuộc thì trong đầu Diệp Lân đang nghĩ gì.

"Đó là một lẽ rất đơn giản." Diệp Lân khoanh tay ra sau: "Học tập không phải là dựa vào thời gian, mà là dựa vào hiệu quả. Cậu ngồi trước bàn học ngẩn người ba tiếng đồng hồ, có lẽ còn không bằng một tiếng tập trung làm bài tập và ôn bài."

"Cảm ơn anh."

"Nhưng đã làm như vậy thì phải sắp xếp thời gian hợp lý, tôi không muốn khi thầy cô giảng kiến thức mà cậu lại ngủ gật trên lớp. Vì vậy, mỗi tối cậu không được chơi điện thoại nữa. Phải đảm bảo ngủ đủ giấc, nếu không cậu sẽ không cao lên được."

Giọng nói của Diệp Lân không lớn nhưng lại có một loại uy quyền.

"Cảm ơn anh, anh Lân."

Tiếng "anh Lân" này là chân thành từ tận đáy lòng.

"Vậy thì cậu cũng phải học hành cho tử tế, nếu không thì tôi sẽ sớm không làm gia sư được nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!