Hạ Trí phát hiện, trên đời này có lẽ chỉ có Diệp Lân là người luôn nói những câu như "Cậu thích tôi quá rồi", "Học hành chăm chỉ, nhớ tôi mỗi ngày." một cách tự nhiên và nghiêm túc!
Hai người đi vào phòng của Hạ Trí, Hạ Trí nhìn Diệp Lân đẩy ghế ra, đặt cà phê lên bàn, vô thức lại nói: "Tôi thực sự không cố ý không mở cửa cho anh đâu…"
"Tôi biết mà. Nhìn giường của cậu đi, chỗ lõm do cậu ngủ vẫn còn kìa."
Hạ Trí hít một hơi, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi xuống.
Diệp Lân vào thẳng vấn đề chính, trước tiên là chia các môn trong đề thi tổ hợp khoa học tự nhiên, sau đó bắt đầu giảng giải từng môn một, phân loại các định lý vật lý, công thức hóa học, viết ra giấy, tổng kết thành một tài liệu cô đọng.
Khác với cách giảng bài của giáo viên trên lớp, logic liên kết của Diệp Lân thực sự rất mạnh.
Không biết đã hơn sáu giờ tối từ lúc nào rồi.
Mặc dù bữa trưa Hạ Trí đã ăn rất nhiều nhưng vẫn đói rất nhanh, khi bụng cậu kêu lên một tiếng ục ục, cậu ngượng ngùng nhìn Diệp Lân bên cạnh.
Diệp Lân vẫn chống cằm nghiêng mặt, nhìn bài thi của Hạ Trí.
Nghĩ đến việc từng chữ mình viết đều bị Diệp Lân nhìn thấy, Hạ Trí đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Nhưng Hạ Trí là người chỉ để cảm xúc trong lòng, chứ không bao giờ thể hiện ra mặt.
"Cậu không cần ngại đâu, mấy bài này cậu làm đúng hết rồi."
Diệp Lân từ từ lên tiếng, giọng anh bình tĩnh và thoải mái, luôn có thể khiến thần kinh người khác được thư giãn.
"Sao anh biết tôi ngại?"
"Ồ, cậu không ngại à? Chắc là tôi tự đa tình thôi."
Diệp Lân cười đứng dậy, vươn vai.
Hạ Trí phát hiện, dáng vẻ vươn vai của anh rất đẹp, có cảm giác như tầm mắt phải theo anh mà kéo dài vô tận.
"Đi thôi. Mẹ cậu bảo hôm nay bà ấy trực nên không nấu bữa tối cho cậu được, bảo tôi ăn với cậu."
Ăn cơm cùng Diệp Lân khiến Hạ Trí đột nhiên căng thẳng.
Cậu đã tận mắt chứng kiến Diệp Lân vượt thác, nhìn thấy Diệp Lân cầm bút viết công thức, bây giờ lại sắp được nhìn thấy Diệp Lân ăn uống. Giống như trước đây, Diệp Lân rất xa vời, giống như một ký hiệu tồn tại nhưng bây giờ lại trở nên rõ ràng hơn.
"Bắp cải xào bánh mật thì sao?" Diệp Lân vừa mặc áo khoác vừa nói.
"Ồ, tôi gì cũng được…"
"Nấu thêm canh rau bina nấu gan heo nữa nhé?" Diệp Lân bỏ điện thoại trên bàn vào túi.
"Nấu á? Anh định nấu cơm á?"
"Ừ." Diệp Lân gật đầu một cách đương nhiên: "Phải để mẹ cậu thấy tôi chăm sóc cậu chứ?"
"Sao anh nói như thể anh sắp làm con dâu của mẹ tôi vậy…"
Hạ Trí vô thức nói xong câu này, lập tức dừng lại.
Rất nhanh, Diệp Lân quay người lại, dùng sức ấn đầu cậu xuống.
Mỗi khi Hạ Trí thẳng lưng lên, Diệp Lân lại lập tức ấn cậu xuống.
Sau vài lần qua lại, Hạ Trí cảm thấy Diệp Lân hoàn toàn không vô hại như vẻ bề ngoài, sức anh ta thực sự rất lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!