"Lúc cậu cho mình hạn định là năm mươi mét, khả năng cậu thắng tôi cực kỳ nhỏ. Lúc đổi thành một trăm mét, phần thắng của cậu lại nhiều hơn một chút. Đến lúc bốn trăm mét có lẽ lại nhiều hơn nữa." Diệp Lân dung tay ra dấu.
"Cuối cùng, có phải là anh cố ý nhường tôi không?" Hạ Trí nhướng chân mày lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lân.
Diệp Lân chợt cảm thấy tim mình bị đối phương làm rung động.
"Tôi không nhường cho cậu. Cậu có biết khi cậu thắng tôi, cậu đã bơi bao nhiêu mét không?"
"Hơn tám trăm mét?" Hạ Trí đoán.
"Không phải."
"Vậy nhiều lắm là một nghìn năm trăm mét?" Hạ Trí nhớ lại cảm giác mình gần như chết rồi.
"Không chỉ vậy đâu." Diệp Lân cười đầy ẩn ý.
"Hai nghìn mét?"
"Hai nghìn bốn trăm mét," Diệp Lân đáp.
Con số "hai nghìn bốn trăm mét" dội thẳng vào tâm trí Hạ Trí.
"Không… Không thể nào đâu… Với tốc độ của chúng ta, có thể bơi đến hai ngàn mét thật sao?"
Hạ Trí nghi ngờ, cảm giác Diệp Lân có lẽ đã tính sai.
Vì họ đã dùng phương pháp bơi tiêu hao thể lực nhanh nhất.
"Cho nên, khi không tự đặt ra giới hạn nào cho bản thân, khả năng chiến thắng của cậu sẽ tiệm cận vô tận. Khi cậu không tự giới hạn năng lực của mình, cậu có thể đi xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Thi đại học cũng vậy. Mỗi đề thi thử chỉ như một cuộc đua năm mươi mét, mỗi kỳ thi hàng tháng cũng chỉ là cuộc thi một mét. Nếu cậu bỏ cuộc ở chặng năm mươi mét và một mét, thì sẽ không có cơ hội gì phía sau nữa."
Lòng Hạ Trí bỗng dâng lên một luồng nhiệt khó tả, cậu chợt hiểu rằng, buổi tối thi bơi này hẳn đã nằm trong kế hoạch của Diệp Lân khi anh quyết định làm gia sư cho cậu.
Dùng thứ mà Hạ Trí yêu thích để động viên cậu cố gắng trong một lĩnh vực mà cậu ghét cay ghét đắng, có lẽ chỉ có Diệp Lân mới nghĩ ra cách này.
"Đừng dùng thời gian để đo lường khả năng của mình, cũng đừng lấy người khác làm thước đo cho cậu. Cậu khác với bọn họ."
"Tôi khác ở điểm nào?"
"Cậu có tôi."
Ba từ đó, Diệp Lân nói rất nhẹ.
Nhưng Hạ Trí biết, anh hoàn toàn nghiêm túc.
Cậu chợt nhớ lại khi còn nhỏ, mình từng chạy theo sau lưng bố, hỏi mình không đi học them, cũng không vào đội bơi chuyên nghiệp, sau này cũng có thể giành chức vô địch thế giới sao.
Bố cười nói: "Con khác với bọn họ, con có bố."
Mắt Hạ Trí bất giác đỏ lên.
Cậu vội cúi đầu.
Diệp Lân kéo tập đề thi thử của Hạ Trí, mở ra trước mặt cậu, nhưng Hạ Trí vẫn cúi đầu, dáng vẻ chưa hoan hồn, Diệp Lân xoa cằm, nói: "Hạ Trí, thế này đi. Nếu từ thứ sáu tuần này đến thứ sáu tuần sau cậu làm hết bài tập, chủ nhật tuần sau tôi sẽ dẫn cậu đến Đại học Nam Thành."
"Tôi có muốn thi vào Nam Thành đâu."
Dẫn đi tham quan Đại học Nam Thành làm gì cơ chứ?
Hạ Trí còn chẳng thèm nhấc mắt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!