Hạ Trí không còn sức để mở miệng nói chuyện, chỉ nhấc tay lên, định nắm lấy cổ chân Diệp Lân kéo anh lại gần, nhưng ngay cả nhấc tay lên cũng không còn sức lực.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hạ Trí cảm thấy nước xung quanh cậu ngày càng lạnh, dấu hiệu rõ ràng cho thấy thể lực của cậu đã kiệt quệ, không thể ở dưới nước thêm nữa.
Hạ Trí đạp nước để tiến lại gần, túm lấy cổ chân Diệp Lân kéo một cái.
Diệp Lân khẽ cử động, xoay người rồi bơi chậm về phía bậc thang hồ bơi. Cả hai đã chẳng còn đủ sức để trèo lên bờ.
Lúc bước lên thang, cơ thể Diệp Lân rõ ràng đã lảo đảo.
Nhưng người này vẫn có sức lực đi lên, còn Hạ Trí ngay cả nhấc tay lên nắm lấy tay vịn cũng khó khăn.
Ngồi tựa trên bậc thang cuối, Diệp Lân vẫy vẫy tay gọi Hạ Trí lại, Hạ Trí bơi vào với tốc độ chậm rãi, không để Diệp Lân kéo mình lên, mà là tự lực bò lên bờ.
Vừa rời khỏi nước, cơ thể cậu như bị đổ xi măng vậy, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hạ Trí chẳng còn sức để di chuyển thêm bước nào, trực tiếp nằm xuống nền gạch lạnh lẽo, mặc kệ có lạnh hay không, cậu thật sự không thể đứng dậy nổi nữa.
Diệp Lân cũng không khá hơn chút nào, nằm xuống bên cạnh Hạ Trí.
Tiếng ngực phập phồng thay nhau vang lên, nền gạch lạnh như băng xuyên vào tận xương, Hạ Trí dùng chút sức cuối cùng vẫn không thể ngồi dậy được.
Mí mắt cậu nặng trĩu, ngay cả xương cũng run rẩy.
Từ nhỏ đến giờ, cho dù khi bơi suốt một ngày dài với người có kỹ năng vượt trội hơn rất nhiều như bố, Hạ Trí cũng chưa từng cảm thấy mình kiệt quệ như chết rồi thế này.
"Lạnh quá… đứng dậy thôi…" Diệp Lân bên cạnh nói.
"Có bản lĩnh… Anh đứng dậy tôi xem…" Hạ Trí thầm nghĩ muốn ngủ luôn tại chỗ.
Không ngờ Diệp Lân bên cạnh thật sự lảo đảo đứng lên được.
Hạ Trí mở mắt, nhìn Diệp Lân từ góc độ này, đặc biệt thấy nơi nào đó, trông thật oai vệ…
Cảm giác bị đối phương áp đảo khiến Hạ Trí ráng sức đứng lên, lết vài bước rồi buông mình xuống ghế dài cạnh hồ bơi.
Diệp Lân bật cười khẽ, từ từ bước vào phòng thay đồ, một lúc sau, anh quay lại, trên cánh tay vắt chiếc áo khoác mà cả hai đã để lại trên ghế.
Diệp Lân ném chiếc áo của Hạ Trí lên mặt cậu, Hạ Trí từ tốn mặc áo khoác vào, sau đó ánh mắt lướt thấy thanh Snickers trên tay Diệp Lân.
Lập tức, cơn khao khát năng lượng bùng cháy trong cậu, Hạ Trí giật lấy thanh Snickers từ tay Diệp Lân.
"Cậu đúng là không có chút lương tâm nào." Diệp Lân cũng không cướp lại, cứ vậy cúi đầu nhìn cậu.
Ngón tay của Hạ Trí đều run rẩy, cố gắng xé nhưng không được.
"Đưa đây." Diệp Lân giơ tay.
"Không cho." Hạ Trí từ chối dứt khoát.
Cậu há miệng, cắn lấy mép bao bì, dùng tay giữ chặt lấy thanh Snickers rồi vặn đầu một cái, nghe một tiếng "xoẹt", bao bì được mở ra.
Gương mặt Hạ Trí lộ ra một nụ cười nho nhỏ, tay bóp nhẹ đẩy thanh Snickers ra, sau đó cắn một miếng lớn, một thanh Snickers dài… Bị ăn mất hai phần ba.
Hai má cậu phồng lên, vị ngọt đậm làm cậu cảm thấy hạnh phúc, như thể đây là khoảnh khắc vinh quang của cuộc đời.
Diệp Lân nhìn bộ dạng đó của Hạ Trí, không nhịn được khẽ bật cười.
Hạ Trí không ăn hết, ném phần còn lại của thanh Snickers cho Diệp Lân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!