Chương 17: Bình tĩnh

Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.

Nhưng chất liệu quần bơi quá trơn, Hạ Trí không túm được hai mép vết rách, vết rách đột nhiên lại to hẳn ra! 

Một nghìn chữ đờ mờ chạy như điên qua đầu cậu!

Diệp Lân đứng cách đó không xa, chỉ nhìn cậu mà không có động tĩnh gì.

Hạ Trí cảm thấy dù sao hai người cũng đều là con trai, gặp chút "sự cố nhỏ" khi bơi cũng chẳng phải chuyện lớn. Nếu là ở chung với Sầm Khanh Miễn thì chắc cậu đã sớm bỏ luôn cái quần bơi phiền toái này, trực tiếp lên bờ rồi.

Nhưng sự im lặng của Diệp Lân khiến Hạ Trí không khỏi bất an.

Bỗng nhiên, Diệp Lân bất ngờ lao tới phía Hạ Trí, tốc độ nhanh như cá mập săn mồi. 

Tay anh nắm chặt vào chỗ rách trên quần bơi của Hạ Trí và kéo mạnh, nụ cười trên khóe miệng xấu xa đến mức khiến người ta tức điên!

Cơn giận của Hạ Trí bùng lên đến đỉnh đầu.

"Anh còn dám đùa giỡn! Ông đây giết anh bây giờ!"

Hạ Trí giơ chân định đạp vào bả vai Diệp Lân, nhưng giữ thăng bằng dưới nước không dễ như trên bờ, mặt Diệp Lân đột nhiên áp sát tới. 

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Trí cảm nhận được chóp mũi Diệp Lân… Rồi ngay sau đó, kính bơi của Diệp Lân chạm vào bụng dưới của cậu, trái ngược với sự lạnh lẽo của kính bơi, cậu lại cảm thấy nơi nào đó rất mềm mại.

Tai Hạ Trí ù đi, tim đập như muốn nổ tung.

Chết tiệt!

Một cơn máu nóng dồn xuống dưới, Hạ Trí gần như muốn nổ tung.

Diệp Lân trồi lên mặt nước, Hạ Trí cũng vội lên theo.

"Không liên quan đến tôi! Là tại anh tự chuốc lấy!" 

Hạ Trí nói lớn, đôi mắt trợn to, cậu biết tình trạng của mình đang rất nguy hiểm, càng kìm nén máu lại chảy càng nhanh, sôi sục như muốn đốt cháy cả hồ bơi.

Diệp Lân nhìn cậu rồi phá lên cười ha ha ha.

"Cái vẻ mặt bị ức hiếp đó là sao hả? Người chịu thiệt là tôi, người được lợi là cậu đó!"

"Cái gì? Ông đây được cái gì từ anh hả!" Hạ Trí muốn đấm cho Diệp Lân một cái.

Sao Diệp Lân lại thế này? Cái người cười lịch lãm trước phóng viên trên tivi đâu rồi? Cái tên học bá hiền lành trong truyền thuyết trường cấp ba trực thuộc đại học T đâu rồi?

"Cậu nói xem cậu được cái gì từ tôi?"

Diệp Lân đưa ngón tay chạm lên môi mình, không khí vốn đã nguội lạnh lại lập tức nóng rực lên.

Hạ Trí nghiến răng: "Anh còn đùa nữa là ông đây dìm chết anh đấy."

"Bình tĩnh nào."

"Bình tĩnh con khỉ!"

"Tôi nói là ổn định—" Diệp Lân kéo dài âm cuối, cố tình nhấn mạnh.

"Tôi thấy cái mặt vô lại của anh, đã cực kỳ ổn định rồi!"

Diệp Lân đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa. Hạ Trí nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!