Hai mươi phút sau, sau khi điều chỉnh lại hơi thở và thể lực, cả hai lại một lần nữa đứng trên bục xuất phát.
Hạ Trí tùy ý lắc lắc chân, cười nói: "Thật ra, nếu anh muốn làm gia sư của tôi, cũng không cần phải phiền phức như vậy."
"Ồ? Thật sao?"
"Tuần nào cũng thế này, bơi với tôi một trận là được rồi."
Anh vui, tôi vui, mọi người đều vui!
"Vậy thì không được rồi." Diệp Lân điều chỉnh lại kính bơi.
"Sao lại không được?"
"Tôi sợ tôi sẽ phạm tội dưới nước."
"Hả?" Hạ Trí nhíu mày nhìn anh.
Diệp Lâm không trả lời cậu, mà cúi người xuống: "Chuẩn bị sẵn sàng. Nếu bốn trăm mét này cậu cũng không thắng được tôi, cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu."
Hạ Trí lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu, cúi người chuẩn bị.
Khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai cùng xuất phát, bật lên không trung, rồi lao xuống nước.
Hạ Trí thực sự rất thích cảm giác bơi cùng với Diệp Lân như thế này.
Khi còn nhỏ, bố cậu giống như một vị thần vậy, cho dù cậu có cố gắng đuổi theo, bố vẫn luôn bơi ở phía trước, thậm chí còn rảnh rỗi chơi xấu, xoay người lại chắn trước mắt cậu.
Sau khi bố qua đời, bơi lội trở thành chuyện của một mình Hạ Trí.
Dù cậu có bơi nhanh thế nào, hình ảnh đối thủ phía trước trong tâm trí vẫn chỉ là ảo ảnh.
Nhưng Diệp Lân giờ phút này, từng gợn nước anh tạo ra đều là thật, tốc độ của anh là thật, tất cả mọi thứ đều là thật.
Giống như một con cá, cuối cùng cũng gặp được một con cá khác.
Mỗi lần lấy hơi của Hạ Trí cũng mang một ý nghĩa khác.
Hai trăm mét đầu tiên, cả hai bơi ngang nhau, thậm chí cả lúc quay người cũng rất ăn ý, thời điểm đạp chân sau khi quay người cũng giống hệt nhau.
Diệp Lân hiểu rằng, đây không phải là Hạ Trí bắt chước anh, mà là kỹ thuật và khả năng dự đoán thể lực của cậu nhóc này đã tương đối thành thạo, đến mức nhịp điệu của họ chỉ tình cờ giống nhau mà thôi.
Sau hai trăm mét, Diệp Lân lặng lẽ tăng tốc từng chút một, nhưng anh không ngờ Hạ Trí lại nhạy cảm với các động tác dưới nước của anh đến vậy, cũng bắt đầu tăng tốc theo.
Đến khi bơi ba trăm mét, Hạ Trí đã dẫn trước Diệp Lân một chút.
Cuộc tranh tài dưới nước dần trở nên căng thẳng, đặc biệt là ở đoạn nước rút năm mươi mét cuối cùng.
Ưu thế nhỏ bé của Hạ Trí bị Diệp Lân vượt qua, những gợn nước hai người tạo ra vỡ tan trong không khí, tiếng quạt nước lúc đầu còn đan xen nhau, đến mười mét cuối cùng lại trở nên đồng đều đến kỳ lạ.
Khi tiếng nước đập vào nhau, vang vọng trong hồ bơi rộng lớn, như sóng biển đập vào bờ đá vậy.
Kính bơi của Hạ Trí lại bị nước vào, nhưng với cậu điều này đã không còn quan trọng nữa, cậu ra sức quạt nước và đạp chân, muốn phá vỡ nhịp điệu của Diệp Lân, giống như một giới hạn bắt buộc phải vượt qua.
Khoảnh khắc bàn tay cậu chạm vào thành bể, cậu biết Diệp Lân bên cạnh cũng đã đến rồi.
Suốt nửa phút, cả hai không nói một lời.
Hơi thở nặng nề thay thế cho tiếng bọt nước tràn đầy khí thế trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!