Thân hình Diệp Lân không cường tráng như những vận động viên thể hình.
Cơ bắp của anh ôm sát lấy xương, như một lưỡi dao sắc bén ẩn mình trong vỏ, mang sức mạnh phi thường.
"Đẹp không?" Diệp Lân nghiêng đầu hỏi.
"Đẹp hay không, chẳng lẽ anh không tự biết à?" Tất nhiên là đẹp, đó là thân hình hoàn hảo nhất của một vận động viên bơi lội.
Hạ Trí cúi xuống, đặt một chân lên ghế dài để cởi dây giày, áo cậu theo động tác bị kéo lên một chút, để lộ ra một mảng lưng dưới trong bóng tối, như thể có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể bất cứ lúc nào, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Rõ ràng là muốn trêu chọc cậu nhóc này một chút, nhưng giờ đây người rục rịch ngóc đầu hình như đã biến thành mình.
"Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc làm điều gì xấu xa trong phòng thay đồ chưa?" Diệp Lân ngồi xuống, từ góc độ này nhìn Hạ Trí, hàng mi cậu hơi cụp xuống, trông có chút ngoan ngoãn.
"Chẳng hạn như giấu quần áo của người khác để ở ngoài tủ à?" Hạ Trí ngẩng đầu lên suy nghĩ. Hồi bé, cậu đã từng giấu giày và áo khoác của bố, lớn lên một chút mới hiểu ra là bố cố tình để ở ngoài tủ để cậu giấu.
"Còn xấu hơn thế nữa."
"Xin lỗi, nhưng sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi." Hạ Trí vẫn hơi tò mò, một người như Diệp Lân sẽ làm chuyện xấu gì trong phòng thay đồ?
"Tủ đồ của đội bơi đại học rộng hơn cái này, vừa đủ để nhét một người vào." Diệp Lân cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.
"Không lẽ có ai chọc giận anh là anh nhét người ta vào tủ á?"
"Bắt người ta quay lưng lại với mình, khi họ không biết điều gì sắp xảy ra sẽ rất muốn quay lại nhìn mình, lúc đó đường nét cổ và bả vai sẽ căng lên… Cậu không thấy rất có cảm giác thành tựu sao?" Diệp Lân hơi ngửa đầu lên, như thể đang thực sự tưởng tượng cảnh đó.
Nhưng vẻ cười cợt nơi đấy mắt đã cho thấy đó rõ ràng là lời nói đùa.
"…Anh định giết người rồi giấu xác à? Với lại tôi tin rằng tủ đồ của đội bơi đại học cũng không rộng hơn ở đây là bao!" Hạ Trí với vẻ mặt "anh nghĩ tôi ngốc chắc".
"Giết người giấu xác… Tôi sẽ nhớ điều này."
Diệp Lân lấy áo khoác của mình vỗ nhẹ vào Hạ Trí, nhưng Hạ Trí đã tránh được. Khoảnh khắc đó, Hạ Trí cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ, cậu đang nói chuyện vu vơ với Diệp Lân, như những người bạn.
Hạ Trí quay người lại, trong tay cầm chiếc quần bơi nhăn nhúm đựng trong túi nhựa trị giá năm tệ, không nhịn được mà lên tiếng: "Cái này sẽ không bị rách ra chứ?"
Thật khó tưởng tượng cảnh nó rách toạc ra, hình ảnh đó quá đẹp, Hạ Trí thà chết đuối còn hơn.
"Nếu lúc cậu tham gia thi đấu, quần bơi của cậu rách, cậu sẽ liều mình bơi đến cuối hay chờ ai đó ném cho cậu một cái quần mới?"
Đúng vậy, đây chính là Diệp Lân, với kinh nghiệm thi đấu dày dặn và một tinh thần mạnh mẽ không để ý đến bất cứ điều gì.
Một con người như vậy lại không chịu về đội bơi, mà đi làm gia sư cho cậu, thật là lãng phí!
Bất kể Diệp Lân đấu cái gì, Hạ Trí cũng sẽ cố gắng hết mình.
Cậu nhanh chóng thay đồ, rồi đi theo anh ra ngoài.
Toàn bộ hồ bơi trống trải dường như rộng gấp đôi bình thường.
Đường bơi tiêu chuẩn dài 50m, dưới ánh đèn sáng rực, đang chờ đợi để phá vỡ sự tĩnh lặng.
Diệp Lân hất nhẹ chiếc mũ bơi rẻ tiền trên đầu và đeo cặp kính bơi giá chỉ tám tệ lên mắt. Bộ trang bị này nếu dùng trong một cuộc thi chính thức trông sẽ rất buồn cười, nhưng khí chất tỏa ra từ anh khiến Hạ Trí liên tưởng đến một cái mỏ neo cắm sâu xuống đáy biển.
"Lần trước đấu 50 mét, cậu thua tôi rồi. Vậy hôm nay chúng ta đấu ba ván. Nếu cậu thắng tôi hai ván, tôi sẽ từ bỏ làm gia sư cho cậu, thâm chí còn giúp cậu thuyết phục mẹ cậu. Nhưng nếu cậu không thắng nổi tôi, thì ngoan ngoãn một chút."
"Được!"
Đây vốn là điều mà Hạ Trí mong đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!