Chương 14: Muốn tôi chết

Hạ Trí đờ người ra, không nhúc nhích nổi nữa.

Lòng cậu như có cả đoàn tàu đi qua, xình xịch xình xịch.

Nếu như trong hồ bơi, Hạ Trí còn có thể thản nhiên đối diện, không sao cả.

Nhưng trong căn phòng ngủ nho nhỏ này, không có hồ bơi, chẳng có đường bơi, không có bất cứ thứ gì có thể chuyển sự chú ý của Hạ Trí sang chỗ khác.

Đầu óc cậu mất kiểm soát, hai tay cũng không biết nên đặt vào đâu.

"Cậu không thích tôi, vậy sao lần nào tôi thi đấu cũng quay phim lại thế?"

Diệp Lân hếch cằm lên, đôi mắt dời sang chiếc điện thoại di động đang đặt trên kệ bàn phím của Hạ Trí.

Ánh mắt anh có vẻ trêu chọc. Anh mặc một chiếc áo len rất rộng, che bớt đi vóc dáng rắn rỏi, khiến anh trông có vẻ thư sinh hơn.

Trông anh như một trợ giảng ở trường đại học, chẳng ai nghĩ lại là một kiện tướng bơi lội.

"Anh… sao anh lại ở đây…" Hạ Trí cảm thấy lưỡi mình như ngắn đi một khúc, nhưng biểu cảm khuôn mặt cậu lại khá dữ.

Như một con nhím nhỏ cả người toàn gai nhọn, nhưng đối thủ lại thích cái đệm thịt mềm ở bụng nhím con.

"Tôi là gia sư của cậu mà." Diệp Lân cười, với tay qua.

Hạ Trí tưởng đối phương muốn chộp điện thoại của mình nên vô thức đẩy kệ bàn phím vào, tiếng điện thoại va lạch cạch cực kỳ đanh, rất hỗn loạn.

Nhưng Diệp Lân lại với tay lấy quyển vở bài tập sau lưng Hạ Trí.

"Hôm đó tôi gặp thầy Ngụy, lấy được bài thi cuối kỳ của cậu."

Diệp Lân nghiêng mặt, hơi cúi đầu xuống, vừa hay trông thấy Hạ Trí đang cúi người nhặt điện thoại rơi dưới bàn.

Vì động tác của Hạ Trí mà áo cậu bị vén lên, thấy rõ một vùng eo. Hạ Trí muốn thò tay xuống hết cỡ để lấy điện thoại nên căng lưng, eo, như làn nước vốn đang trôi nhẹ chợt cuộn trào.

Bài thi bị Diệp Lân vò nhàu đi.

Một tay Hạ Trí chống bàn học, đứng dậy, áo cũng tự động vén xuống. Vì hành động vừa rồi mà tóc cậu vểnh lên, khiến người ta muốn kiểm tra thử xem mái tóc ấy có giống chủ nhân nó hay không.

Kiểu trông bên ngoài vừa quật cường vừa kiên cường, đến khi chạm vào mới biết vừa mềm mại, vừa ấm áp.

"Ồ… chẳng lẽ thủ khoa khối khoa học tự nhiên hai năm trước chắc chắn có thể giúp tôi cá chép hóa rồng à?"

Hạ Trí vốn định nói chuyện đàng hoàng với Diệp Lân, nhưng cứ nghĩ đến việc tên này tự dưng thành gia sư, nói cách khác là đã thấy toàn bộ điểm số tệ hại của cậu, là cậu đã cảm thấy mất mặt, vô thức muốn tranh cãi.

"Với cậu thì việc học thêm không phải quan trọng nhất đâu, quan trọng nhất là dầu hoa hồng đấy." Diệp Lân ngả vào lưng ghế, cười nói.

"Dầu hoa hồng á, tôi biết… nó chuyên trị vết bầm do bị bố đánh. Nhưng bố sẽ không đánh tôi đâu." Hạ Trí nghiêng mặt đi.

Ánh đèn vàng vọt soi rõ từng lông tơ trên nửa mặt cậu, trông có rất mềm mại nhưng lại tỏ vẻ bướng bỉnh.

"Tôi sẽ đánh cậu." Diệp Lân nói.

"Sao cơ?" Hạ Trí ngây người, quay đầu lại.

"Nhiều câu không phải cậu không biết làm, những công thức cậu viết ra làm tôi phải nghi ngờ không biết có phải cậu cố tình làm bài tệ không nữa."

Hạ Trí không đáp lời anh. Mấy cái định lý, công thức đó, thi thoảng cậu ngước lên bảng đọc sơ qua cũng nhớ.

"Thật ra cậu hiểu rõ đề."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!