"Em ngồi đi, ngồi đi!"
Diệp Lân ngồi xuống đối diện thầy Ngụy, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bảng điểm của Hạ Trí.
"Quả nhiên thầy Nguỵ đang đau đầu vì học sinh!"
"Haiz… thằng bé này…"
Ngụy Thư Bảo kể cho Diệp Lân nghe câu chuyện về Hạ Trí, nước mắt già nua sắp tuôn rơi tới nơi, nói xong còn lấy tay lau khóe mắt.
"Nó là một đứa trẻ tốt, chỉ là học không vào. Đáng tiếc…"
"Đề thi tháng vừa rồi đã phát hết chưa ạ? Hay là để em xem thử, xem cậu ấy chưa biết ở chỗ nào."
"Ồ! Đề thi tháng thì hết rồi, nhưng đề thi cuối học kỳ trước, nhà trường vẫn còn giữ bản điện tử. Em xem thử đi, em giỏi học như vậy, có lẽ có thể đưa ra vài lời khuyên hữu ích!"
"Em sợ không kịp giờ tàu chạy, hay là thầy in ra để em xem trên tàu nhé. Cuối tuần này em sẽ thảo luận thêm với thầy Ngụy."
"Tốt lắm! Em sẵn lòng giúp đỡ là tốt lắm rồi!"
Vì vậy, trưa hôm đó, khi Diệp Lân trở về ký túc xá đại học, anh nhìn thấy bạn cùng phòng và cũng là đồng đội đội bơi, Trần Gia Nhuận, đang ngồi trước bàn học nhỏ, hết sức nghiêm túc… chơi game.
"Mắt cá chân cậu vẫn chưa khỏi à?" Diệp Lân vừa cất quần áo vừa hỏi.
"Chưa! Khỏi rồi sẽ bị Thái Bạch Kim Tinh kéo đi tập luyện mất! Để tôi thảnh thơi thêm vài ngày nữa đi!" Mắt Trần Gia Nhuận vẫn dán chặt vào màn hình, không chớp mắt.
Trần Gia Nhuận có làn da trắng, cặp mắt hơi xếch lên, lúc cười thì híp lại thành một đường thẳng, nói chuyện hài hước, rất được lòng các bạn nữ. Ở trường, các cô gái đặt cho anh ta cái biệt danh "Tiểu Bạch Hồ", nghe nói các cô gái nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy rất dễ thương, thậm chí cơn khó chịu khi đến kỳ cũng được xoa dịu…
Đúng lúc trận đấu kết thúc, Trần Gia Nhuận mới quay lại, nghiêng đầu: "Anh Lân, dạo này cậu về nhà thường xuyên thế?"
"Vậy à? Dù sao cũng chỉ mất một tiếng đi tàu, về nhà cũng tốt mà." Diệp Lân lấy vài tờ đề thi từ ba lô ra: "Cậu xem giúp tôi, liệu có cứu được không?"
Trần Gia Nhuận cầm lấy đề thi, tiện tay bóc một viên kẹo trái cây cho vào miệng, vừa m út vừa lật đến phần câu hỏi lớn của môn tổng hợp tự nhiên.
"Ừm… Ừm… Tôi nghĩ đầu óc thằng nhóc này hẳn là rất thông minh, chỉ là không chịu đặt tâm trí vào việc học, mấy bước này có thể thấy được cậu ta làm đúng hướng, chỉ là các công thức dùng… quá sơ sài."
Diệp Lân tựa vào thang giường tầng trên, tiện tay mở một chai nước khoáng: "Nếu nói trong một năm còn lại, liệu có thể thi đậu đại học Q không?"
Trần Gia Nhuận nghiêng đầu, nheo mắt lại, nếu có cô gái nào nhìn thấy, chắc sẽ lại nói anh ta dễ thương chết đi được.
"Ừm… một là nằm mơ, hai là liều mạng."
"Vậy thì liều mạng đi." Diệp Lân thu xếp lại ba lô, chuẩn bị đi học buổi chiều.
"Ai liều mạng?"
Trần Gia Nhuận khập khiễng theo Diệp Lân ra đến cửa ký túc xá, trong lòng rất tò mò, chủ nhân của tờ đề thi này là ai, có liên quan gì đến Diệp Lân, và cũng thầm mặc niệm ba giây cho cậu nhóc kia.
Bởi vì chắc chắn Diệp Lân sẽ bắt người ta phải khổ sở.
"Liều mạng của tôi. Nếu cậu ấy thi vào trường khác, tôi sẽ buồn chết mất."
"Trời ạ… cậu bắt người ta thi vào đại học Q, cậu ta có sống nổi không?"
"Sống trên đời này, ai chẳng phải sống trong những kẽ nứt?"
"Haha, thường thì cậu chính là người tạo ra những kẽ nứt đó."
Sau khi tan học, Hạ Trí mang theo đề thi và bảng điểm về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!