Ban đầu, đối với các thành viên Đại học S, chuyến sang Trung Quốc đấu giao hữu lần này chỉ giống như đi du lịch.
Nhưng khi Hạ Trí và Carlvin làm dậy sóng mặt nước trong cuộc đua, tất cả bọn họ đều sững sờ.
Cuộc đối đầu giữa Hạ Trí và Carlvin là cuộc chiến về kỹ thuật và sức mạnh. Hai người gần như chạm đến thành bể bơi cùng lúc, rồi đồng thời xoay người.
Điều khiến các thành viên đội S kinh ngạc là sau khi quay đầu, Hạ Trí lại dẫn trước Carlvin một chút.
Trên bờ, Manson nheo mắt, tầm nhìn dán chặt vào Hạ Trí.
Diệp Lân bước đến bên cạnh Manson với dáng vẻ ung dung, cười nói: "Cậu ấy nhanh lắm phải không?"
Manson vẫn không rời mắt, nhưng giọng nói lại thêm phần lạnh lùng: "Anh đang cố tình chọc giận tôi?"
"Chọc giận cậu?" Diệp Lân khó hiểu.
"Ba năm trước, anh bơi như thế nào?"
Lúc này, Hạ Trí và Carlvin đã chạm đích, Hạ Trí thắng Carlvin chỉ vỏn vẹn 0,04 giây. Các thành viên đội S đều im lặng.
Ở lượt bơi này, Lâm Tiểu Thiên đứng thứ tư, còn một tuyển thủ của Đại học Q xếp thứ tám.
Tình hình của Lâm Tiểu Thiên không mấy khả quan, anh ta thở dài một hơi.
Nhóm thi đấu thứ hai ra rất nhanh, Manson không thèm liếc nhìn Diệp Lân, trực tiếp bước lên bục xuất phát.
Bởi vì phần thi căng thẳng trước đó, các tuyển thủ Đại học S đều không dám lơ là, sợ nếu bản thân không vào được chung kết thì sẽ rất mất mặt.
"Chưa gì đã giao lưu chiêu thức rồi." Lục Trần xoa cằm.
Hà Kính Phong không hiểu ý anh ta, dù bình thường hai người chẳng hợp nhau mấy, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ý anh là hai người này có thù oán gì hả?"
Lục Trần cười cười, không ngại tám chuyện với Hà Kính Phong, "Khi Diệp Lân còn học cấp ba, cậu ấy từng tham gia một trại huấn luyện ở Úc. Khi đó, Manson Howell cũng là học viên trong trại. Hình như hai người từng thi đấu để tranh giành một cô gái, và Diệp Lân thua Manson. Phải biết là Manson nhỏ hơn Diệp Lân tận ba tuổi đó."
"Hả? Diệp Lân thua một tên nhỏ hơn mình ba tuổi á?"
Ở hiện tại, cách nhau ba tuổi không phải vấn đề lớn. Nhưng ba năm trước, về lý mà nói, trạng thái thể chất và kỹ thuật của Diệp Lân đáng lẽ phải thành thục hơn Manson, thua trận đồng nghĩa với việc thực lực kém hơn rất nhiều.
"Đúng vậy."
"Ra là thế…" Hà Kính Phong gật gù ra vẻ đã hiểu.
"Hiểu cái gì?" Lục Trần nghiêng đầu nhìn cậu, cười khẽ.
"Chứng tỏ cô gái đó không phải gu của Diệp Lân!"
"Đúng vậy, không thể phủ nhận là tiêu chuẩn của Diệp Lân rất cao." Lục Trần cười, liếc nhìn Hạ Trí đang đứng trên bờ, quấn khăn tắm, cười nói với Trần Gia Nhuận.
Trần Gia Nhuận khoác vai Hạ Trí, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu đoán xem, vòng loại này Diệp Lân có thắng được Manson không?"
"Không thể." Hạ Trí trả lời chắc nịch.
"Tại sao cậu chắc vậy?"
"Vì không có tôi, Diệp Lân không thể bơi hết sức."
Ngay lúc đó, Lạc Ly bước tới, túm cằm Trần Gia Nhuận kéo ra xa.
"Xem thi đấu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!