Chương 107: Ngoại truyện 8: Đối thủ

Manson đứng ngẩn ra đó, nhìn hai người trong nước.

Cậu ta quá hiểu thế nào là một người xứng đáng được gọi là "đối thủ".

Bất cứ ai đủ tư cách làm đối thủ không chỉ đơn thuần là bơi nhanh, mà còn có cảm giác thích nghi đặc biệt với nước, cùng với khí thế không thể ngăn cản.

Mà những điều đó, hai người vừa rồi đều có.

Hạ Trí phát hiện người đứng trên bờ là người lạ, hơn nữa còn là người nước ngoài, lập tức tháo kính bơi ra, nheo mắt nhìn đối phương.

"Cậu không phải Carlvin…" Hạ Trí lau nước trên mặt, nhìn về phía đối phương.

"Tôi là Manson Howell." Manson trả lời bằng giọng lạnh lùng.

Manson? Hạ Trí cười nhạt trong lòng.

Chính là tên đáng ghét lúc nào cũng tự cho mình là giỏi nhất!

Hạ Trí ngoi lên khỏi mặt nước, đi về phía bờ.

Ánh mắt Manson vô thức dõi theo chàng trai trẻ người châu Á trong hồ bơi. Cậu ấy không hề gầy yếu, nhưng cũng không có cơ bắp quá đồ sộ, thân hình mang đường nét mạnh mẽ và dẻo dai, nước trượt theo từng thớ cơ rồi rơi xuống hồ.

"Anh là ai?" Manson không kìm được mà hỏi.

"Đối thủ của cậu."

Hạ Trí lạnh nhạt tháo mũ bơi, vắt nhẹ cho khô rồi xoay người đi thẳng vào phòng thay đồ, không thèm nhìn thêm một giây nào.

Manson vẫn còn đang đứng tại chỗ, đắm chìm trong câu nói của Hạ Trí, Diệp Lân đã lên bờ.

Anh tháo mũ bơi, vuốt tóc ra sau, liếc nhìn Manson nở một nụ cười khẽ rồi cũng bước vào phòng thay đồ.

"Tôi nhớ anh rồi! Anh chính là người từng thua tôi năm đó!"

Năm đó, một cậu sinh viên Trung Quốc tham gia huấn luyện với ngoại hình nổi bật, rất dễ thu hút ánh nhìn của các cô gái. Cô gái mà Manson thích – Jenny, đã bị thu hút bởi anh ta, lúc nào trong đầu cũng chỉ nhớ về học trò người Trung Quốc, khiến Manson cực kỳ khó chịu nên đã thách đấu.

Kỹ thuật và thể lực của cậu sinh viên Trung Quốc vượt xa dự đoán của Manson, là cao thủ khiến Manson phấn khích không chịu được. Nhưng đến giai đoạn nước rút, anh lại như bị khóa chặt giữa làn nước, đến lúc Manson tăng tốc đuổi theo thì cậu ta đã về đích trước.

Manson cứ nghĩ bản thân đã quên trận đấu đó, nhưng bây giờ nhớ lại, từng khoảnh khắc vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

Sau khi xem trận đấu giữa Diệp Lân và Hạ Trí, cậu ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không thể quên được trận đấu năm đó.

Vì người từng thi đấu với cậu ta rất yếu đuối, dễ dàng từ bỏ.

Nhưng người vừa rồi lại mạnh mẽ, trong xương tủy tràn đầy khát vọng chinh phục.

Đây thật sự người vài năm trước đã đấu với cậu ta sao?

Không lâu sau, Hạ Trí bước ra khỏi phòng thay đồ, tóc còn ướt, vai vắt chiếc khăn.

"Tên anh là gì?" Manson hỏi bằng giọng chân thành, nghiêm túc.

Hạ Trí chẳng thèm để tâm, mãi đến khi Diệp Lân thay đồ xong, ung dung bước tới bên cạnh cậu, Hạ Trí mới khoác tay lên vai Diệp Lân, nhìn Manson: "Cậu còn nhớ tên anh ấy không?"

Manson mím môi, im lặng.

Diệp Lân thì chẳng bận tâm, nhưng Hạ Trí lại giữ chặt vai anh, không cho rời đi.

"Nếu ngay cả tên đối thủ của mình còn không nhớ thì hỏi làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!