Chương 4: (Vô Đề)

Lâm Thanh cuối cùng cũng được gia nhập vào đội cảnh sát như mong muốn.

Ngoại trừ việc lâu lâu phải dỏng tai lên nghe mấy lời nhận xét hơi bị khó nghe  từ Kiều Đội, mọi thứ được tính là trôi qua một cách khá êm đềm.

Dù sao đi nữa cô vẫn mãi là một cô gái xinh đẹp động lòng người, người gặp người yêu, nói chung là bàn về sự xinh đẹp, cô nhận thứ 2 không ai dám đứng nhất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì vậy, sáng sớm thứ Hai, cô lại vui mừng nhảy chân sáo đến cục cảnh sát hình sự.

"Hello, Tôn Kỳ!"

"Chào buổi sáng, Lão Triệu!"

"Hi, Tiểu Lý Tử!" 

"Chào …"

Cô một đường chào hỏi hết tất cả mọi người của cục từ ngoài cửa đi vào đến văn phòng, nhưng vừa đẩy cửa ra thì đụng đầu với "Thần cai quản băng sơn ngàn năm", câu chào hỏi đã đưa đến miệng lại vô thức mắc kẹt ngay khoé môi, nụ cười đông cứng lại trong nửa giây. Nhưng sau đó cô nhanh chóng ổn định thần lại, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười: "Buổi sớm tốt lành, Kiều Đội."

"Buổi sớm -" Đội Trưởng Kiều mặt không cảm xúc liếc nhìn cô, anh đưa chiếc đồng hồ trên đeo trên cổ tay đến trước mặt cho cô nhìn, " Có đúng không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cái gì mà không sớm? Còn tới tận 2 phút nữa mới tới giờ làm việc đó nha. 

Ủa gì dợ? Cũng đâu phải là cô đi trễ đâu, chả lẽ như vậy cũng không phải là sớm?

Bất quá mấy ngày nay, cô cũng đã quen với tính tình vô lý với mấy hành vi không chính đáng, có chuyện hay không có đều cố tình gây sự với cô của cục nước đá này rồi, cô cũng lười không muốn kì kèo trực tiếp với anh.

Câu này phải nói làm sao ta? Anh hùng đại hiệp không chấp nhất kẻ tiểu nhân!

Ai kêu cô sinh ra tính tình lại hào phóng như vậy chớ!

Cô ấy rõ ràng hiểu được ý tứ trong hành động này của anh, nhưng cô cố tình giả hồ đồ, một bên mở sẵn cửa, một bên cẩn thận từng li từng tí nhích xa ra khỏi anh, cũng không chờ anh mở miệng nói tiếp, dùng tốc độ ánh sáng đánh vào tay anh một cái, cười khoái chí: "Oh, đồng hồ không tệ nha!" nói xong co giò chạy mất.

Kiều Bá tức đến dậm chân, nhìn bóng lưng kia nhảy chân sáo chuồn đi mất, bất giác cau mày.

Càn rỡ.

"Hê, chào buổi sáng nữ hiệp."

Đường An miệng đang ngậm một ổ bánh mì, nhìn thấy Lâm Thanh đang tung tăng nhảy nhót về phía này, từ xa vẫy tay với cô: "Ăn sáng chưa, chỗ tôi còn dư một ổ bánh mì nè"

Lâm Thanh cũng không khách sáo với cậu, thuận tay lấy ổ nhỏ từ trong túi giấy cho vào miệng nhai: "Mùi vị không tệ nha! Là nhân matcha đậu đỏ, tốt, có phẩm vị!"

"He he," Đường An xấu hổ gãi gãi đầu, thành thật nói, "Đội Trưởng Kiều cho đó."

Lâm Thanh bị nghẹn, thiếu chút nữa muốn phun bánh mì ra khỏi miệng.

Ăn đồ ăn mà cục nước đá đó đưa, không bị trúng độc chết cũng bị đông đá chết.

Thấy cô bị nghẹn, Đường An vội vàng khui hộp sữa trên bàn đưa cho cô.

Lâm Thanh ngửa đầu hớp một ngụm lớn, sau đó bình tĩnh lại, thấy có gì đó sai sai mới mở miệng hỏi: "Đường An, không lẽ sữa này..."

Đường An cười cười: "Cũng là của Đội Trưởng Kiều đưa đó"

Vừa nói dứt câu, đối mặt với ánh máy như nhìn thấy người ngoài hành tinh của Lâm Thanh, hình như cậu đã hiểu ra cái gì đó rôi, đột nhiên mặt lại đỏ lên, cất cao giọng nói pha chút tức giận: "Cô đang nghĩ gì vậy, không nói tới tôi, kiểu người như Kiều Đội, còn không nhìn ra anh ấy là một tên trai thẳng sao? Là tiêu chuẩn gang thép của trai thẳng đó nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!