Vết thương của Lâm Thanh nói nặng cũng không nặng lắm, nhưng trước trước sau sau cũng ở trong bệnh viện hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, tần suất ra vào bệnh viện của đội trưởng "Cao Lãnh Chi Hoa" Kiều Bá bất ngờ vượt qua cả Hề Khải, Dao Đào, Đường An, nhóm người này, vững vàng trên đầu "danh sách siêng năng", người tinh mắt đều có thể nhìn ra ý tứ đằng sau hành động này.
Người trong đội đồn đại rằng Tiểu Lâm Thanh mỹ nhân cứu anh hùng, Kiều Bá đây là muốn lấy thân báo đáp rồi.
Đến cả Cục Trưởng Triệu cũng nghe được tin này, thỉnh thoảng lại chạy đến tìm Đường An, Lý Tử nói chuyện ba hoa, thám thính tình hình.
Hôm Lâm Thanh xuất viện, Cục Trưởng Triệu cũng cho Kiều Bá nghỉ một ngày, trước khi rời đi còn vỗ vỗ vai anh, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Kiều Bá tiếp nhận ý tốt của lãnh đạo.
Chỉ là hiện tại tình huống của anh một lời khó tả hết.
Kể từ lần cãi nhau trong phòng bệnh lần trước, thái độ của Lâm Thanh đối với anh ta có chút thay đổi, trước đây cô luôn miệng nói về việc muốn theo đuổi anh, cứ ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn tìm anh đấu võ miệng, nhưng bây giờ ngược lại, có vô tình nhìn thấy cũng không thèm để ý tới anh.
Hôm nay mới sáng sớm, Kiều Bá đã thay quần áo đến bệnh viện đón Lâm Thanh xuất viện, lúc trên đường đến bệnh viện còn ghé qua mua bữa sáng cho cô, còn lúc này trong hành lang của khoa nội trú, Lâm Thanh, Dao Đào, Hề Khải và những người khác còn đang cười hihi haha cùng nhau vui vẻ làm vài ván game.
Anh bước đến gần, đưa tay gõ cửa.
"Mua có bữa sáng thôi mà cũng đi lâu muốn chết, tụi em đói sắp chết rồi nè!" Lâm Thanh còn đang bận dán mắt vào màn hình điện thoại đánh game, đầu cũng không ngước lên, "Qua đây đút em một cái bánh bao đi!"
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cô chủ động nói chuyện với anh, Kiều Bá sững sờ mất vài giây.
Lâm Thanh đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhấp một hơi bước xuống giường đi về phía cửa, mắt vẫn nhìn điện thoại: "Này, Đường An, Đường An, nhanh lên, cứu tôi với, tôi sắp bị đánh chết rồi!"
Lời vừa rơi xuống, màn hình liền tối sầm lại.
Nhân vật của cô đã lên bảng đếm số.
"Thiệt có lỗi, chị Thanh em sai rồi." Đường An hít hít mũi, "Em đi báo thù cho chị."
"Ầy, quên đi, chết thì cũng chết rồi, vừa hay có thể đi ăn sáng," cô vẫn chưa chết tâm ngước lên nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian phục hồi trên màn hình điện thoại, chân xỏ dép lề mề bước ra cửa, "Bánh bao còn không mau đưa cho em, anh đứng như trời trồng ở đây –"
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh của Kiều Bá, sửng sốt một chút, lời nói đến miệng bỗng nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng theo đó thu lại, gương mặt lạnh lùng vô cảm: "Đội Trưởng Kiều, anh đến đây làm gì?"
Nhìn như vậy chắc là lúc nãy nhận nhầm anh thành một người khác.
Kiều Bá nhíu mày, đưa bữa sáng trong tay: "Không phải nói đói rồi sao?"
"Ồ," Lâm Thanh bình tĩnh cầm lấy, vẫn vô cảm như cũ, "Em đột nhiên không thấy đói nữa, cám ơn Đội Trưởng Kiều."
Kiều Bá nghiến răng nghiến lợi, không thèm đếm xỉa đến cô, trực tiếp muốn đi thẳng vào trong: "Đồ đạc của em thu dọn xong …"
Lời còn chưa kịp nói xong thì cửa đột nhiên cánh cửa bị cô đóng sập lại từ bên trong:
"Đội Trưởng Kiều tạm biệt!"
Kiều Bá ù ù cạc cạc ăn một cái lệnh đóng cửa miễn tiếp khách.
Đúng, chính là thái độ này, đã duy trì gần nửa tháng rồi.
Cứ như thể cô không phải là người luôn miệng nói rằng muốn theo đuổi anh.
Cuối cùng, vẫn là đợi người xuống lầu mua bữa sáng Lý Tử quay lại, mới hảo tâm hảo ý mời người đang đứng hiu quạnh lẻ loi ngoài cửa bước vào trong.
Kiều Bá cảm thấy như anh đã dành hết kiên nhẫn cả một đời này tiêu pha ở đây.
Nhân lúc Lâm Thanh đang vận hết nội công xử lý bữa sáng, anh trực tiếp đem vali của cô ném vào cốp xe của mình, sau đó dự định quay sang hảo hảo bàn luận với cô một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!