Chương 32: (Vô Đề)

Kiều Bá đã đi được một quãng, phảng phất như vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô văng vẳng bên tai.

Anh dừng lại, sau đó quay lại, liếc nhìn về phía lưng chừng núi.

Màn đêm đen kịt, xung quanh là cây cối tươi tốt rậm rạp, thật sự là tối đến không thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng anh loáng thoáng vẫn có thể tưởng tượng ra cái nhìn đầy tức giận của Lâm Thanh.

Anh sờ lên khóe miệng, bất giác nở nụ cười.

Cũng chỉ là trong chốc lát.

Anh ngẩng đầu nhìn về hướng ngôi nhà gỗ sáng đèn cách đó không xa, nụ cười trên môi tắt ngấm, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Tín hiệu trên núi không được tốt.

Bên tai truyền đến một trận rè rè.

"Đường An?"

"Đội Trưởng Kiều, em đã thông báo cho Anh Mục.

Bọn họ 10 phút nữa sẽ tới nơi, em và Lý Tử thì nửa tiếng sau sẽ tới."

Kiều Bá núp ở sau bóng cây, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, trầm giọng nói: "Trước tiên đừng hành động hấp tấp, chờ nghe mệnh lệnh của tôi rồi hành động."

Đường An nhận lệnh.

Cũng không biết là do quá chắc chắn hay vì quá không nắm chắc, tiến độ bên phía Anh Ưng đã bị chậm lại, những người ban đầu đồng ý giao dịch với họ đã đợi rất lâu mà cũng không thấy đến.

Kiều Bá đã giăng lưới sẵn sàng để quét sạch nhóm người này.

Từ khi anh biết được rằng Lâm Thanh nhận được một cuộc gọi chuyển phát nhanh khó giải thích vào buổi trưa, đến khi anh nhìn thấy chiếc xe tải màu trắng ở tầng dưới vào ban đêm, cũng thấy biểu hiện thay đổi đột ngột của cô cùng với sự do dự ngập ngừng sau đó, nguyên nhân khiến cô vẫn có thể giả vờ bình tĩnh như vậy hẳn là vì có thứ gì đó khiến cô phải lùi bước, sau đó lại nhớ đến chiếc máy theo dõi mà cô lấy từ Đường An lúc trưa.

Anh mới yên tâm quay lại liên lạc với Lao Mục ở Bình Dương để bố trí lực lượng cảnh sát.

Anh muốn đánh cược xem cô có tin tưởng anh hay không, có muốn thú thật với anh hay không.

Đối với việc nhốt cô trong chuồng bò, đó hoàn toàn là vì lo lắng cho sự an toàn của cô.

Cô trước giờ luôn sống tình cảm, bây giờ miễn cưỡng vẫn còn giữ được một chút lý trí, nhưng nếu vào thời điểm quan trọng bọn chúng lấy an nguy của Dao Đào ra ép buộc, cô bị kích động lên rồi thì làm ra chuyện điên khùng gì thì anh cũng không tài nào đoán nổi.

Kiều Bá trốn trong bóng tối, đợi rất lâu.

Trời gần sáng, bỗng phía xa có những ánh sáng yếu ớt nhấp nháy truyền lại.

Đến rồi.

Tay chạm vào eo, anh đứng bật dậy, lặng lẽ di chuyển đến sau mấy ngôi nhà nhỏ trên núi.

Có tổng cộng bốn túp lều được nối liền nhau, hai túp lều ở giữa được thắp sáng.

Theo Lâm Thanh, nơi đó chắc chắn là nơi cất giữ hàng hóa mà Anh Ưng đích thân canh giữ.

Còn ngôi nhà nhỏ tối om bị khóa ở bên phải chắc hẳn là nơi giam giữ Dao Đào.

Đem con tin giải cứu ra ngoài, hành động truy bắt có thể sẽ không bị ràng buộc.

Anh yên lặng quan sát địa hình chung quanh, phía sau ngôi nhà nhỏ bằng đất có một bức tường thấp đã bị đập nát một nửa, anh chậm rãi di chuyển sang đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!