Cả Lâm Thanh và Kiều Bá đều không đề cập đến những sự việc xảy ra trong hai ngày qua. Một người vẫn lạnh lùng như một con rô bốt luôn đắm chìm trong công việc, còn người kia thì lúc rảnh rỗi vẫn hay đùa giỡn với mọi người, hết lần này đến lần khác quậy phá xong lại hướng phía đội trưởng mà thịnh nộ.
Thực ra nhìn tới lui cũng không có gì lạ, nhưng mọi người luôn cảm thấy rằng bầu không khí trong văn phòng hình như đã có một sự thay đổi tinh tế len lỏi.
Trong giờ nghỉ trưa, Đường An duỗi đầu nghiêng người đến bên cạnh Lâm Thanh, cười hehe: "Chị Thanh?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thanh tìm được một tấm bản đồ, đang vẽ những vòng tròn để khoanh vùng địa điểm thả hàng của Anh Ưng, không hề ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy? Cậu có tìm thấy gì ở bên đó có tìm thấy gì mới không? Bạch Tích có khai thêm gì mới không?"
"Cắn chặt miệng nửa chữ cũng không nói!" Đường An thở dài, "Chuyện này cũng chỉ biết nhờ vào Đội Trưởng Kiều thôi, nhưng anh ấy cũng đã làm việc bán mạng hai ngày nay, lại thêm vào cả đêm qua cũng không có tiến triển mới. Theo em nghĩ cứ từ từ thư thả thôi, chiều nay em đi tìm bộ phận kỹ thuật xem xem điện thoại của Lý Hoằng Bác phục hồi được tới đâu rồi!"
"Ừ"
"Không phải chứ, chị Thanh," Đường An cúi người gần hơn, gõ hai cái lên bàn của cô, "Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, sao chị lại biến thành Đội Trưởng Kiều thứ 2 rồi, không định đi tìm gì đó bỏ bụng sao?"
"Làm sao có thể." Lâm Thanh để viết trong tay xuống, cầm lấy hộp cơm bên cạnh mở ra, "Ăn đi, chị ăn chung với em."
Lợi dụng lúc Trần Thao không để ý, Lý Tử đã lấy trộm một miếng thịt trong hộp cơm của cậu ấy, nhân tiện xông tới đánh chủ ý lên Đường An như không có chuyện gì xảy ra: "Tiểu Đường Tử, cậu đang nói cái gì vậy?"
Đường An cảnh giác di chuyển hộp cơm đến bên cạnh Lâm Thanh, thành công thu về một cái liếc mắt sắc lẹm của Lý Tử.
"Chị Thanh," Đường An không để ý đến Lý Tử, quay đầu nhìn Lâm Thanh, thấp giọng nói: "Em muốn hỏi chị chuyện này!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hả?" Lâm Thanh đang ăn nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn bản đồ.
Cố thủ ở khu vực tây bắc, vừa tiện giao dịch với nước ngoài, vừa thuận tiện vận chuyển văn vật mà không bị chú ý, cũng thuận tiện cất giấu lúc chưa kịp chuyển đi. Cân nhắc về điều kiện địa lý, những nơi có khả năng dựng trại nhất là Bình Dương, An Thành và Cửu Trại Câu. Một là những nơi này dân cư thưa thớt, kinh tế không phát triển đặc biệt, thậm chí một số nơi còn hẻo lánh.
Dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng thần không biết quỷ không hay, thứ hai là muốn giao dịch hay đụng chuyện thì chạy trốn khỏi qua đường biên giới cũng không dễ dàng bị tóm được, còn có … …
"Chị Thanh?" Đường An đẩy cánh tay cô, "Chị thấy sao?"
"Hả?" Lâm Thanh vừa mới hồi thần lại, có chút ngu ngơ.
"Cái kia," Đường An dùng ánh mắt chỉ vào phòng làm việc của Kiều Bá, cười đầy ẩn ý, "Có thật là chị đã đem Đội Trưởng Kiều nắm gọn vào tay rồi?"
Lâm Thanh đơ người mất một giây, liền cười cười, lùa thêm một ngụm cơm vào miệng: "Cậu đoán xem?"
"Em đoán ra rồi." Cậu suy nghĩ một hồi, "Chị Thanh, chị cứ vô thanh vô thức như vậy, chuyện này xảy ra từ lúc nào?"
Lâm Thanh nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm: "Làm sao cậu biết được chị đã nắm người về tay? Không phải là em không biết tính tình của đội trưởng. Người bình thường làm sao có thể lần một lần hai đã bắt được tim?"
Đường An nở nụ cười: "Rất rõ ràng là đằng khác, hôm chị ngất đi, không thấy được biểu hiện của Đội Trưởng Kiều đó thôi, 'vênh váo' một hồi, biểu hiện lập tức thay đổi, thực sự là rất đáng sợ đó! Em làm việc với Đội Trưởng Kiều nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt khẩn trương cực độ lúc đó đâu."
Ủa kì vậy?
Mí mắt Lâm Thanh giật giật, có chút mất tập trung.
"Chị Thanh?" Đường An ngoáy ngoáy lỗ tai, gãi gãi má, "Chị nói cho em nghe một chút đi, em hứa sẽ không nói với ai khác đâu?"
Cách một lúc sau, cậu lại ngượng ngùng, sờ sờ mũi hỏi: "Chị Thanh, chị không nghĩ là Đội Trưởng Kiều và Trình Lạc có mối quan hệ rất tốt sao?"
"Em không phải là có ý đó, chị Thanh," Đường An vội vàng giải thích, "Ý của em là, bọn họ có tính cách giống nhau, chị có thể dạy cho em cách làm sao để theo đuổi người không, hoặc nếu không thì hỏi thăm Đội Trưởng Kiều một chút cũng được, giúp em tìm hiểu thử xem sở thích và gu của nữ thần là gì, em sẽ mời chị uống trà sữa, chị thấy sao?"
Lâm Thanh tỉnh táo lại, nở nụ cười, cố ý trêu chọc cậu ấy: "Trà sữa thôi hả?"
"Theo đuổi cái rắm!" Lý Tử đang ngấu nghiến bữa trưa bỗng dưng quay sang giật lấy hai miếng thịt trên tay Đường An, ăn xong rồi mãn nguyện lau lau miệng, "Tiểu Đường Tử, đừng làm khó dễ Lâm tiểu muội nữa, cậu còn không rõ nữ thần là thể loại gì à? Thần đó, là loại cao cao tại thượng chỉ để người ta thờ cúng tôn kính thôi, cậu lại nghĩ đâu đâu, còn muốn đem nữ thần đóng gói chở về nhà à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!