Lâm Thanh bị đánh thức bởi cơn đói.
Trong giấc mơ, cô đói đến mức chóng mặt, không thể đi lại được. Kiều Bá, tay trái cầm một chiếc đùi gà, tay phải cầm một miếng thịt heo nướng, không ngừng lắc lư trước mặt cô, cho đến cuối cùng, cả người anh ta trở thành một chiếc đùi gà.
Cô cứ giống như một bà lão 80 tuổi đi lại loạng choạng chỉ biết liều mạng chụp lấy, quanh quẩn nơi đầu mũi chỉ còn sót lại mùi vị thịt nướng thơm lừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dùng lực chụp lấy quá, hụt chân một cái liền ngã chổng vó.
Sau đó liền như vậy mà tỉnh lại.
Ánh sáng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của đồ đạc trong phòng.
Hình như không giống với đồ đạc trong nhà cô.
Cô vừa tỉnh dậy, đại não vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có mùi thịt nướng từ trong mơ vẫn còn lưu lại trong khoang mũi.
Không lâu sau đó.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Thanh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn được bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa, đồ đạc vì thế mà hiện lên đặc biệt rõ ràng, phong cách trang trí đen trắng, sạch sẽ ngăn nắp đủ để cảm thấy người sắp xếp có chút ám ảnh cưỡng chế.
Kiều Bá đứng ở cửa, nhìn Lâm Thanh đang ngồi trên mặt đất, thân quấn trong thảm, trong ánh mắt kia hiện lên một tia kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, anh mấp máy khóe miệng: "Mặt đất mát hơn?"
Lâm Thanh sửng sốt một chút, mới nhận ra mình đã từ trên giường ngã lăn xuống đất.
Thảo nào vừa mới vấp ngã một cái trong mơ liền đau đến chân thật như vậy.
Kiều Bá lấy ra hai tờ khăn giấy đưa qua, mặt không chút thay đổi: "Lau nước miếng."
Cô nghĩ đến đùi gà trong mơ, nhất thời mặt hơi nóng lên, vô thức lấy khăn giấy lau miệng.
Cúi đầu phủ phục trên tấm thảm giật giật khóe môi.
Cô đột nhiên phản ứng lại, nhìn xuống khăn giấy, nó sạch sẽ không có vết nước miếng a.
Lâm Thanh :"..."
Kiều Bá anh, cái con người này quá ấu trĩ rồi đúng không?
Cô dùng hết sức lực từ dưới đất đứng lên, động tác quá mạnh, đụng tới miệng vết thương, nhịn không được xuýt xoa một tiếng.
"Đừng động." Kiều Bá quay sang bên cạnh, cúi đầu xuống kiểm tra, thấy băng vết thương của cô không có vấn đề gì, anh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
Lâm Thanh lập tức lầm bà lầm bầm "Ây dô, ây dô".
"Không phải rất có năng lực sao?" Anh chỉnh sửa lại thảm sau đó bước ra ngoài, "Sợ có chút đau đớn này?"
Ý muốn nói tới việc lúc chiều cô xông xáo lao tới bắt người.
cô cũng lười kỳ kèo, lồm cồm bò dậy lắc eo qua lại vài vòng, cười hihi nói:"Kiều Đội, đây là nhà anh hả?"
Trình Lạc chỉ mới lái qua xe của anh thì tính là gì, ngủ qua ở lại văn phòng của anh cũng có tính là gì? Cô là từng nằm trên giường của anh ngủ đây nè!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!