Chương 12: (Vô Đề)

Sáng sớm thứ 2

Lý Tử và Đường An đang vui vẻ bàn bạc chuyện gì đó.

Trần Thao bên cạnh cũng thỉnh thoảng xen vào hai câu, vừa quay đầu lại nhìn thấy đội trưởng đẩy cửa vào, lập tức thúc thúc hai người vẫn đang mải mê nói chuyện phiếm: "Họp thôi! Họp thôi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một trận âm thanh kéo ghế vang lên.

Mọi người đứng dậy đi về phía phòng họp.

Lý Tự vội vàng vớ lấy cái bánh nướng hoa quả đang ăn dở nhét vào miệng ngoạm hai cái, xong rồi mới chạy theo bắt kịp mọi người: "Tiểu Đường Tử, chờ tôi với!"

Hôm qua bận làm việc tới tận nửa đêm, tới khuya quay về chỉ miễn cưỡng ngủ được hai, ba tiếng. Lúc này quét mắt nhìn qua một cái, quần thâm trên mắt của mọi người ít ít nhiều nhiều gì cũng đậm hơn vài phần.

Kiều Bá cũng không nói quá nhiều, đơn giản tóm tắt một số điểm chính cần lưu ý, thu xếp xong công việc thì trực tiếp tan họp, thả mọi người đi nghỉ ngơi.

Lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài, anh lại đưa mắt liếc nhìn về một vị trí để trống trong phòng họp: "Lâm Thanh đâu rồi?"

Người đang lén lút ăn vụng là Lý Tử bỗng dưng đột ngột dừng lại, bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng, hàm hàm hồ hồ hồi đáp: "Báo cáo, không biết ạ!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lần hành động này, đội trưởng từ đầu chí cuối chưa từng thông báo cho Lâm Tiểu Muội đến tham gia, mọi người bận rộn đến mức choáng váng đầu óc, cậu bị bỏ đói một ngày một đêm, mãi cho đến sáng mới rảnh rỗi một chút tìm gì đó lấp lại cái bụng rỗng. Nhất thời nửa cuộc họp trôi qua thực sự không hề chú ý tới động tĩnh của Lâm Tiểu Muội.

Kiều Bá lườm cậu một cái.

Trong thâm tâm Lý Tử lạnh lẽo một hồi, cậu lặng lẽ cất chiếc bánh nướng đang cắn dở trong tay, vẻ mặt chấp nhận hình phạt, chuẩn bị sẵn sàng động tác chuẩn bị chống đẩy.

Kết quả, Kiều Bá trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài: "Chùi miệng sạch sẽ đi rồi hãy nói chuyện."

Lý Tử: "?"

Cậu mơ hồ lấy tay lau miệng, bộ mặt khó hiểu, nhìn về phía Đường An: "Không phạt sao? Lão đại, đây là ... đổi tính rồi?"

Đường An nhún nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu y chang.

Kiều Bá đi ra khỏi phòng họp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Thanh. Anh suy nghĩ một chút, lôi điện thoại ra, mở mail ra kiểm tra.

Cũng không gửi đơn xin từ chức.

Kể từ buổi tối ngày hôm đó, suốt hai ngày liền, anh không nghe thấy bất kì tin tức gì của Lâm Thanh, vốn dĩ anh cho rằng cô đang dốc sức điều tra vụ án, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nghe cô phân tích vụ án vào sáng thứ 2, nhưng kết quả thì sao, đến dáng người cũng không thấy đâu.

Anh cúi đầu lướt điện thoại, ngón tay kéo lên kéo xuống nửa ngày trong mục thông báo tin nhắn tới. Sau đó cau cau mày, dứt khoát quăng điện thoại lại vào trong túi.

Quên nó đi, dù sao thì đợi chút nữa thế nào cũng sẽ nhận được báo cáo từ chức của cô.

Anh đứng dậy đi về phía văn phòng, trực tiếp đụng phải Đường An đang lén lén lút lút đi theo sau anh âm thầm quan sát tình hình.

"Cái đó…"

Đường An thật ra cũng phải cố tình muốn nhìn trộm, chỉ là đi ngang qua thuận tiện lướt mắt nhìn một cái, nhìn thấy lão đại, cái người hết sức yêu nghề kính nghiệp hận không thể đem thời gian một ngày làm hết công việc của hai ngày này, đang thẫn thờ trông ngóng thông báo tin nhắn tới của Lâm Thanh,  nhất thời hiếu kì dừng lại một chút, xem nhiều thêm vài cái, không nghĩ tới bất ngờ bị đội trưởng nhìn thấy, bắt gian tại trận.

Cậu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, không lâu sau lại trở nên mặt dày: "Đội Trưởng Kiều , hay là, anh có thể gọi điện hỏi thăm thử xem sao. Cái tên Tần Cảnh đó, chúng ta còn vẫn chưa bắt được hắn, chứ nói gì đến một cô gái yếu đuối, vạn nhất phát sinh chuyện gì thì sao?"

Kiều Bá nhìn cậu, mặt hơi trầm xuống. 

"Không phải, Đội Trưởng Kiều , đừng nhìn tôi như vậy," Đường An trong lòng thật sự đánh trống, nhưng vẫn bạo dạn, không nhịn được mà thay mặt Lâm Nữ Hiệp nói vài lời công đạo, "Cái gì nè, cũng chỉ là một trận huấn luyện thực tiễn dành cho người mới thôi, anh như vậy hình như có một chút đi quá xa rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!