Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh được đến hiện trường một vụ án mạng, nhưng tất cả sự nhiệt tình và chờ đợi trước đó của cô đối với vụ án đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận, sau đó chuyển thành đau đớn khi đối mặt với thực tế tàn khốc đẫm máu.
Cô cũng đi qua an ủi 2 câu, lúc quay người lại vô thức quét mắt về phía Kiều Bá.
Anh không thể hiện biểu tình, đang cúi đầu kiểm tra dấu vết hiện trường, dường như anh không bao giờ bị những tình cảm ngoài luồng chi phối đi lý trí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Kiều Đội?"
Nghe thấy Lâm Thanh gọi mình, Kiều Bá đang đứng bên cửa sổ mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại: "Nói."
Lâm Thanh:"……"
Cô còn đang định hỏi xem anh không định đi an ủi gia đinh nạn nhân sao, kết quả lại đụng trúng giọng điệu lạnh như nước đá của anh, một trận cạn lời tràn về.
Cấu tạo của người này thực sự làm bằng nước đá sao?
"Có nhìn ra được dấu vết gì không?" Lâm Thanh ôm một bụng tức giận hỏi.
"Còn cô thì sao?" Kiều Bá cũng không quay đầu lại nhìn, anh cúi xuống, mở tủ tivi ra xem, "Nhìn ra được gì rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thanh: "……"
Mới có nhiêu đó thời gian, có thể nhìn ra được gì chứ?
Cô đi theo sau mông anh, lật xem lại mất đồ vật anh vừa lật lên xem.
Hộp đựng máy ảnh vốn dĩ được đặt trong tủ bây giờ đã trống không, một vài tấm ảnh nằm rải rác xung quanh, trên bàn còn đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp một nhà ba người nạn nhân, ngập tràn hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng sợ là từ giờ về sau nó chỉ là thứ gợi nhớ thương đau.
Kiều Bá cầm lên xem, Lâm Thanh nghĩ ít nhất anh cũng phải thở dài than vãn vài câu, nhưng không ngờ một lời cũng không nói, chỉ cầm lên xem rồi đặt lại chỗ cũ.
Lâm Thanh theo sau anh, cô cầm khung ảnh úp xuống.
Kiều Bá cũng cảm nhận được ánh mắt của cô khoác lên người mình, còn có không biết tại sao lại cảm thấy ẩn hiện trong ánh mắt kia một cổ oán khí mơ hồ, quay đầu lại nhìn cô một cái, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh một cái.
Anh tiếp tục bước về phía trước, cô liền ngay lập tức đi theo.
Kiều Bá lại nhìn cô lần nữa, cô lại quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Kiều Bá: "…"
Anh quay người đi, tiến về hướng phòng ngủ mà đi, Lâm Thanh chạy 2 bước tiếp tục bám đuôi.
Mặc dù vẫn chưa quen được với dáng vẻ kiêu ngạo và ngang tàng của Kiều Bá, nhưng suy cho cùng cô vẫn muốn điều tra vụ án này, nhưng ngặt nỗi cô không có kinh nghiệm, và đương nhiên cách tốt nhất là bám theo Kiều Bạch, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Cô vừa nhấc chân đi theo người kia được hai bước, nhưng bóng người phía trước đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa cô không để ý mà đụng phải anh.
Lâm Thanh vốn đang âm thầm định học lỏm nghề của sư phụ là anh, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, tự mình mở lời muốn đánh phủ đầu "Anh làm cái gì vậy?"
Gương mặt Kiều Bá không cảm xúc: "Bên trong là thi thể."
Thi thể thì thi thể, ai mà chưa nhìn thấy xác chết?
Lâm Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt không phục hỏi: "Chỉ có mình anh được quyền tra án, còn tôi thì phải đứng xem sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!