Chương 517: Chiêu này của Trần Đông Nhĩ dùng cũng không tệ!

Phương Vân Lương nhìn thấy Giang Châu cười như vậy thì nổi hết cả da gà!

"Chú lại định tính kế ai đấy à?"

Phương Vân Lương nói rồi nhìn Giang Châu với ánh mắt nghi ngờ.

Ai mà biết tên tiểu tử này có mưu ma chước quỷ gì chứ?

Có ai bị tên tiểu tử này tính kế mà yên ổn được đâu?

Phương Vân Lương nghĩ vậy liền lùi lại một bước, trong đầu đang suy nghĩ xem có nên bỏ chạy khỏi đây hay không.

Giang Châu thấy biểu tình Phương Vân Lương như vậy liền bước đến, vỗ vai anh cười ha ha:

"Anh cứ yên tâm! Chúng ta là huynh đệ tốt, nếu có tính kế thì em cũng chỉ tính kế với người ngoài! Nào dám tính kế với anh!"

Phương Vân Lương nghe vậy thì cũng đành nửa tin nửa ngờ đi theo Giang Châu đến quán ăn sáng.

Cả hai ăn sáng xong, bước ra khỏi quán, Giang Châu lập tức nhìn đồng hồ, lẩm bẩm tự nói:

"Tầm này chắc cũng sắp đến lúc rồi"

Giang Châu nói xong liền đưa Phương Vân Lương rẽ vào một con hẻm, sau một hồi quanh co thì cả hai dừng lại ở một góc vắng, Giang Châu nói với Phương Vân Lương.

"Anh đứng đợi ở chỗ này, em chạy ra chỗ kia chuẩn bị! Nhớ đừng chạy đi đâu đấy!"

Giang Châu nói rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, để lại Phương Vân Lương một mình với một đống dấu hỏi chấm trên đầu.

Mà bên này.

Địch Thiến Thiến cũng đang đứng chờ ở một góc hẻm chỗ đối diện, chỗ này tuy không cách xa đường chính là mấy nhưng lại khá là vắng vẻ ít người qua lại.

Hôm nay Giang Minh Phàm dẫn cô đi chơi, gã bảo gã sắp chuyển sang kinh doanh quần áo, chuẩn bị nhập một lô váy có vóc dáng cực kỳ hiện đại nên dẫn cô đi thử trước. Tuy còn chút lấn cấn về mấy chuyện hôm bữa nhưng cô vẫn quyết định đi theo gã.

Nữ nhân mà.

Ai mà không bị quần áo hấp dẫn chứ, nhất là với những bộ y phục thời trang.

Khi đi đến chỗ này thì gã bảo Thiến Thiến đợi để gã đi gọi xe.

Đợi đã gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay trở lại.

Cô có chút sốt ruột cùng lo lắng.

Con gái một thân một mình đứng ở nơi hoang vắng thế này, ai mà chả vô thức cảm thấy sợ hãi cơ chứ?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Địch Thiến Thiến thấy ba bốn bóng người đi tới, nhìn qua mấy cái bóng người có vẻ như không cái nào giống với Giang Minh Phàm, cô có chút sợ hãi nép vào góc tường, cầu mong đó chỉ là người qua đường đi ngang qua mà thôi.

Nhưng đời nào được có như mơ.

Ba bốn bóng người rẽ thẳng vào góc hẻm nơi cô đang đứng.

Khi nhìn rõ ràng thì tên nào tên nấy đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, mặt mũi bặm trợn, đầu cạo trọc, ăn mặc rách rưới, mắt trợn ngược… nhìn thoáng qua đã biết không phải là kẻ tốt lành gì.

Mấy tên côn đồ kia thấy Địch Thiến Thiến thì ngay lập tức rút d.a. o ra.

"Hắc hắc! Tiểu cô nương ở đâu, sao lại đi lạc vào đây thế này! Lạc đường sao? Thế thì để lão gia đây giúp nào!"

"Tiểu cô nương! Biết điều thì đưa hết tiền bạc cùng trang sức ra đây! Sau đó hầu hạ mấy đại gia đây cho thật tốt, chúng ta thương tình mà tha mạng cho!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!