Hai đứa trẻ nhón chân lên, dùng cùi chỏ đẩy đẩy tay mẹ ý bảo mẹ ăn một miếng.
Liễu Mộng Ly cũng không thể nào từ chối.
Cô lập tức cầm muỗng lên, múc một muỗng gan heo, đưa vào trong miệng.
Giây kế tiếp, mùi bột ngọt quyện với mùi thơm của hành lá xắt nhỏ dần tràn ngập khắp miệng.
Hoàn toàn không phải mùi tanh của gan heo trong ấn tượng của cô.
"Ăn ngon không?"
Giang Châu cười hỏi.
Liễu Mộng Ly không kìm được gật đầu.
"Ăn ngon."
Cô nuốt xuống gan heo trong miệng, nhìn kỹ gan heo trong bát, xác nhận không lầm.
"Lần đầu tiên tui biết, thì ra gan heo ăn ngon như vậy."
Giang Châu cười.
"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, trong nồi còn rất nhiều, ngâm với gạo cũng ngon lắm."
Hắn nói, đứng dậy, đi về phía bể nuôi lươn.
Lươn do ba đứa Đông Tử bắt được trông rất tốt.
Liễu Mộng Ly cũng chú ý tới.
"Ngày mai anh còn lên huyện thành sao?"
Giang Châu gật đầu.
"Tiền trong tay tiêu gần hết rồi, ngày mai anh chuẩn bị đi bán lươn, trong khoảng thời gian này chắc phải kinh doanh buôn bán lươn."
Điều mà Giang Châu không nói là mối làm ăn lươn không thể làm lâu.
Đến lúc bị người ta phát hiện, tài lộ sẽ bị giành đi không ít.
Nhưng Giang Châu không để ý những cái này.
Phải biết rằng, hắn chính là trọng sinh, đời này, chỉ cần tránh những hố mà hắn đã vấp phải trong kiếp trước, sao chép con đường thành công một lần nữa mà thôi.
Đây chính là sức mạnh của mình.
Cơ hội làm ăn luôn có.
Chỉ cần bạn có thể nắm bắt.
Liễu Mộng Ly dừng một chút, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Nhưng Giang Châu đã sớm biết cô muốn nói gì.
Hắn cười nói: "Em yên tâm, ngày mai lúc anh trở lại sẽ mua một chút vải, nhưng giày của Đoàn Đoàn Viên Viên có thể phải đợi thêm một thời gian nữa mới mua được."
Con nít lớn nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!