Giang Châu che miệng, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Hắn đi tới, một tay nâng nâng thử ước lượng, lòng căng thẳng.
Được.
Thật đúng là!
3 đứa trẻ mang theo 4 cân, 3 cân 2, 3 cân.
Như vậy nói cách khác, Giang Châu tổng cộng phải trả 6 tệ 1 hào 2 xu.
Nhưng...
Hắn chỉ có 3 tệ 8 hào.
Xấu hổ.
Cực kỳ xấu hổ.
Thuê lao động trẻ em thì cũng do hoàn cảnh, song giờ ngay cả tiền công hắn cũng không trả nổi.
Giang Châu suy nghĩ một chút, quyết định nói thật.
"Đông Tử à, như vậy nhé, anh Giang giờ chỉ có 3 tệ 8 hào, ngày hôm nay mấy em bắt lươn nhiều quá, hơi ngoài dự liệu của anh, tạm thời trong tay anh không có đủ tiền, vậy đi... ừm, ngày mai..."
Nhưng Giang Châu còn chưa nói hết câu, Đông Tử đã nhếch miệng cười.
"Anh Giang, 3 tệ 8 hào rất nhiều!"
Đông Tử nói.
Hai đứa trẻ bên cạnh bé cũng gật đầu phụ họa theo.
"Rất nhiều!"
"Em còn chưa từng nhìn thành đồng xu nào có mệnh giá lớn hơn 1 hào bao giờ!"
Nhìn sắc mặt đỏ đen của ba đứa trẻ trước mặt đều là chân thành tha thiết.
Giang Châu cũng sẽ không chảnh.
Hắn cười nói: "Như vậy nhé, anh nợ 3 đứa vậy."
Giang Châu nói, nhanh chóng tính tiền cho 3 đứa trẻ.
"Đông Tử bắt 4 cân, tổng cộng trả 2 tệ 4 hào."
"Còn hai em, một em 3 cân 2 lượng, một em 3 cân chẵn, theo thứ tự là 1 tệ 9 hào 2 xu cùng 1 tệ 8 hào, đúng không?"
Giang Châu tính nhẩm rất nhanh.
Chỉ là 3 đứa trẻ chưa từng đi học, cũng không biết rốt cuộc có đúng hay không.
Song vừa nghe, mỗi đứa đều được hơn 1 tệ, điều này khiến cho 3 đứa trẻ vừa hưng phấn lại kích động.
Ngay sau đó, Giang Châu móc ra 3 tệ từ trong túi, đưa cho mỗi đứa 1 tệ.
"Ngày hôm nay trong túi anh Giang không đủ tiền, ngày mai đem lươn bán, sẽ bù thêm cho các em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!