Chương 24: Đi Chùa Lễ Phật-Thấu Hiểu

- Hai đứa cũng đến đây lễ phật sao? Anh tưởng hai đứa ra ngoại ô thành phố chứ?

- cậu lên tiếng dập tắt tia lóe sáng của một trận chiến sắp bùng nổ

- Vâng, ban đầu chúng em cũng dự định như thế nhưng tại vì lần trước đã đi rồi nên thôi!

- Thiên trả lời cậu mắt khẽ nhìn sang phía nó. Nó bây giờ im lặng đến đáng sợ vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì.

Nó không thèm nhìn cậu dù chỉ là một cái liếc nhẹ, nó hờ hững vô tâm với cậu. Cứ như thế bốn con người, bốn mạch cảm xúc khác nhau cứ đứng lặng ngoài cửa điện, nó đưa ánh nhìn xa xăm phức tạp hướng ra phía cánh rừng, Thiên và cậu chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nó người con gái mang nét đẹp của thiên thần còn cô thì chỉ chăm chăm nhìn cậu. Cứ thế thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cho đến khi tiếng chuông chùa vang lên

- Thôi ta mau vào lễ phật thôi!

- cô nắm lấy cánh tay của cậu khẽ lay

- Ừ ta đi thôi!

- cậu nhìn Thiên ý nhắc nhỡ

- Anh Thư ta vào thôi!

- Thiên nói nhẹ bên tai nó giọng nói ấm áp đế mị hoặc

- Cậu và mọi người cứ vào trước đi tớ đang còn muốn ngắm cảnh, lát tớ sẽ vào sau!

- Nó cười nhẹ với Thiên làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Sau lời nói của nó ba người bọn họ cùng nhau bước vào trong điện làm lễ. Bây giờ chỉ còn mình nó, nó khẽ cười, nụ cười của sự đau khổ.

Nó cười ai, nó cười chính bản thân mình, nó cười cho sự ngốc nghếch bản thân và nó cười cho số phận cuộc đời nó. Cứ như thế nó cứ cười mãi như vậy cho đến khi trên khuôn mặt khả ái có thứ gì đó trong veo và lấp nhánh như những viên pha lê cứ từ từ rơi xuống. Nó khóc, phải nó đã khóc lại một lần nữa nước mắt nó rơi vì cậu.

- Vị nữ thí chủ này phải chăng đang có tâm tư gì chăng?

- vị sư trụ trì cất tiếng hỏi đưa nó ra khỏi thế giới của những "viên pha lê".

- Dạ không có chuyện gì đâu ạ!

- nó quay người lại lễ phép và kính cẩn trả lời.

- Con có thể giấu được lòng mình với mọi người sung quanh nhưng sẽ không dấu được Phật Tổ bởi vì người đã sắp đặt mọi chuyện. Trái, phải, đúng, sai sẽ đều được sáng tỏ. Phật Tổ lun nhìn vào chúng ta, con hãy nhớ lấy!

A đi đà phật

- trụ trì nói như xoáy vào tâm can của nó.

- Thưa đại sư con đã hiểu đa tạ người đã chỉ bảo!

- nó vui vẻ cám ơn.

- Trên nhân gian mỗi con người đều phải trả qua muôn vàn sự khổ hạnh thì mới đến được với hạnh phúc tươi vui, thế gian này không có gì là tự nhiên mà có. Con hãy nhớ lấy!

- vị trụ trì nói rồi quay lưng bỏ đi. Để nó lại với những suy tư trong đầu

- Cậu nghỉ gì đấy?

- Thiên thấy nó suy tư thì cất tiếng hỏi

- À không có gì đâu!

- nó cười nhẹ

- Mà mọi người đã xong rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!