Có thể gặp được Trần Trình ở chỗ này là chuyện mà Hứa Kiêu Bạch thật sự không nghĩ tới.
Dù sao Vệ Hồng cũng là người thừa kế duy nhất của Vệ gia, trừ phi Vệ gia còn có con riêng, nếu không tuyệt đối không có khả năng cho phép Vệ Hồng cùng một nam nhân yêu đương.
Vậy Trần Trình đến đây để làm gì? Hứa Kiêu Bạch chỉ có thể nghĩ đến một điểm, hẳn là tới Kỳ Lân giải trí ký hợp đồng.
Nhưng đến Kỳ Lân giải trí ký hợp đồng chỉ cần đi công ty con giải trí Kỳ Lân bên cạnh là được rồi, sao lại phải đến tòa nhà tổng bộ.
Hơn nữa xem bộ dáng như vậy hẳn là đi văn phòng tổng giám đốc đi?
Hứa Kiêu Bạch đi vào thang máy, đối với lý do Trần Trình vì sao tới nơi này cũng không có hứng thú liền nói: "Không liên quan đến anh."
Trên mặt Trần Trình lại nhiễm vài phần hoài nghi nói: "Em không phải là...! Tới tìm Vệ Hồng chứ? Tiểu Bạch, chia tay là chuyện của hai chúng ta, em có thể đừng không chịu buông tha hay không, sao cứ nhắm vào Vệ Hồng không buông?"
Hứa Kiêu Bạch:...
Cậu cảm thấy Trần Trình từ khi ôm lên đùi Vệ Hồng, đầu óc càng ngày càng không thể sử dụng được nữa.
Trước kia hắn tốt xấu gì cũng coi như là học sinh ba tốt, hiện giờ...
Hứa Kiêu Bạch cũng không muốn cùng hắn dùng kiến thức bình thường ra nói chuyện, cậu yên lặng đồng tình thở dài, nói với hắn: "Trần Trình, đầu óc của anh là theo tinh tr*ng của mình b ắn ra ngoài đấy à? Nếu không bây giờ lời nói nói ra như thế nào đều là nguyên liệu chưa qua chế biến xử lý hết đấy?"
Trần Trình tự biết không nói được Hứa Kiêu Bạch, chỉ có thể coi cậu là không khí, hai người ai cũng không nhìn ai nữa, chỉ chờ thang máy đến rồi mỗi người xuống lầu của mình.
Nhưng mà hai người đều ở dưới tầng 22, Trần Trình tuy rằng rất nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì.
Điện thoại di động của hắn rung lên hai tiếng, trên màn hình hiển thị tên Vệ Hồng, hắn nhận điện thoại lên nói: "Ừm, anh đến rồi.
Vừa mới ở trong thang máy nên điện thoại di động không có tín hiệu.
Khu vực nghỉ ngơi phải không? Được rồi, anh đợi em."
Hứa Kiêu Bạch yên lặng dùng hai lỗ tai nghe, thầm nghĩ quả nhiên là Vệ Hồng gọi hắn tới.
Có chuyện gì được đây? Là muốn khoe khoang một chút gia sản nhà mình sao?
Có điều cũng đúng là đáng để khoe khoang, dù sao hắn cũng là người thừa kế duy nhất tài sản của Vệ gia, dù sao Vệ Trạch An cũng không có con, chỉ có một đứa cháu trai này.
Nghĩ đến đây, cậu có chút lo lắng.
Loại gia thế như Vệ gia này, nếu đồng chí Hứa ở cùng một chỗ với Vệ Trạch An thì có thể ứng phó được sao? Dù sao bất luận như thế nào, nếu có người dám khi dễ đồng chí Hứa, cậu sẽ là người đầu tiên đi lên, gãi mặt cậu cũng không thương lượng.
Hứa Kiêu Bạch và Trần Trình một trước một sau đi khu nghỉ ngơi cho tổng giám đốc, khu nghỉ ngơi ở gần văn phòng tổng giám đốc.
Thời điểm này đang là thời gian ăn cơm, phòng tổng giám đốc không có người, dù sao Vệ Trạch An cũng là người rất chú trọng không gian riêng tư, bình thường không có việc gì sẽ không có người lảng vảng gần văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký tổng giám đốc cũng đi ăn cơm, Hứa Kiêu Bạch nhìn xung quanh một chút, lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân, vẫn không có ai nghe máy.
Đồng chí Hứa này, rốt cuộc đang bận cái gì vậy?
Cậu vừa định thử đến văn phòng tổng giám đốc gõ cửa một chút, nghiêng mặt liền nhìn thấy bóng lưng Hứa Tuấn Lân.
Y đang dùng lò vi sóng trong khu vực nghỉ ngơi của văn phòng tổng giám đốc để hấp bánh bao, vừa đem cháo trong chén đổ vào bát bên cạnh.
Hứa Kiêu Bạch vừa định gọi y một tiếng lại nhìn thấy Vệ Trạch An đi tới bên cạnh từ sau lưng ôm lấy y, cũng hôn lên má y một cái.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Rất hiển nhiên, Hứa Tuấn Lân hoảng sợ, y đẩy đối phương ra nói: "Nơi này là công ty, anh chú ý một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!