Chương 50: Lòng tin kiên định

Cuối tuần, Ngô Cảnh An đem Tưởng Lộ đi mua một bộ quần áo thật đứng đắn.

Đứng trước gương, Tưởng Lộ nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy bản thân thật buồn cười.

Hắn méo miệng, oán niệm, "Thân mến, tôi có thể không mặc loại quần áo này không?"

Ngô Cảnh An phủi phủi bụi trên tay áo, "Được thôi, chỉ cần cậu có dũng khí đánh vỡ quy củ của tôi, cậu muốn mặc quần áo gì thì mặc. Dù cậu có cởi trần đi trên đường cái, tôi cũng mặc kệ."

Tưởng Lộ tâm không cam tình không nguyện mà mặc bộ quần áo này ra cửa.

Ngô Cảnh An đi phía sau dặn dò một câu, "Buổi tối nhớ về sớm một chút, lần đầu đi gặp chú Câm, dù thế nào cũng phải lưu lại ấn tượng tốt một chút."

Tưởng Lộ ừ có lệ, ỉu xìu đi làm.

Hôm nay thời tiết không tồi, Ngô Cảnh An đem quần áo mùa đông của hai người ra phơi nắng, đơn giản thu dọn đồ trong nhà một chút, đi ra siêu thị mua chút đồ buổi tối cầm theo.

Ngô Cảnh An ra cửa không xem lịch trước, thế cho nên khi gặp được người quen tại siêu thị anh còn rất ảo não mà cảm khái một chút. Nói là người quen, kỳ thật cũng không quen lắm, gặp qua vài lần mà thôi. Chẳng qua lúc anh không ổn nhất, cũng bị người này nhìn thấy.

Hách Thời nhìn thấy anh cũng có chút kinh ngạc, cân nhắc một chút vẫn quyết định đi tới chào hỏi.

Anh ta đẩy xe đẩy tới trước mặt Ngô Cảnh An, "Đã lâu không gặp."

Ngô Cảnh An thật muốn giả bộ như không phát hiện ra người này, nhưng người ta đã đến trước mặt, lại chào hỏi mình, chẳng lẽ lại coi như người ta đang nói chuyện với người ngoài hành tinh sao.

Ngô Cảnh An kéo kéo da mặt mỉm cười, "Đã lâu không gặp."

Hách Thời nhìn thoáng qua đôi dép anh đi dưới chân, "Cậu ở gần đây?"

"Ừm."

"Gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Cũng được."

"…"

Kỳ thật hai người cũng không thân thiết gì, trong lòng Ngô Cảnh An lại có khúc mắc, lại càng không có gì để nói.

Một người phụ nữ tóc dài cầm một giỏ việt quất đặt vào xe đẩy của Hách Thời, ngẩng đầu cười cười với Ngô Cảnh An, "Chào anh."

Ngô Cảnh An cũng mỉm cười, "Chào cô."

Hách Thời giới thiệu: "Một người bạn của anh, Ngô Cảnh An, đây là bạn gái tôi, Lý Vi Vi."

Ngô Cảnh An nói: "Hai người các cậu sao lại đi dạo siêu thị ở đây?" Nơi này không phải là khu vực phồn hoa, người đến siêu thị này hầu như đều là dân cư ở gần đây.

"Một người bạn của Vi Vi ở gần đây hai ngày nay không thoải mái, Vi Vi đến thăm."

Ngô Cảnh An gật gật đầu, "Vậy hai người làm việc của mình đi, tôi sang bên kia nhìn xem."

"Ừm."

Ngô Cảnh An xoay người sang quầy bán cá, nghĩ đến Tưởng Lộ thích ăn cá, mua một ít cá biển đã chế biến định đưa tới gần công ty hắn rủ hắn cùng ăn trưa.

Lúc tính tiền, khéo làm sao lại gặp Hách Thời.

Ngô Cảnh An chỉ muốn gật đầu có lệ đi qua, không ngờ Hách Thời lại mở miệng, "Lão Ngô, có thời gian nói chuyện không?"

Ngô Cảnh An nghĩ, người đắc tội với mình chỉ có Hứa Huy, về phần bạn bè Hứa Huy, người ta nếu đã chịu chủ động mời, cần gì phải giận chó đánh mèo. Theo mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa anh với người này, anh không nghĩ anh ta là một kẻ sẽ ác ý bóc vết sẹo người ta ra giễu cợt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!