Nói nói cười cười làm xong thí nghiệm, Ngô Cảnh An vừa mới ngồi xuống điền ghi chép, Từ Hàng đã nhích lại đây, nửa mông ngồi trên tay vịn ghế dựa, hai tay đặt trên vai anh nắm nắm, cảm khái: "Lão Ngô này, sao cậu lại gầy thành thế này? Chẳng lẽ bị bệnh tương tư, lão Khổng nhà cậu không hầu hạ cậu tốt sao? Aiz, rất không biết thương hương tiếc ngọc!"
Ngô Cảnh An tủi thân nói: "Lão Khổng đi thăm vợ cả, một bồ nhí không danh phận như tôi sớm bị hắn quên béng!"
Từ Hàng chậc lưỡi, "Aiz, lão Khổng là kẻ chẳng ra gì. Vẫn nên đến với anh đây đi, anh cam đoan dù anh phải thắt lưng buộc bụng, cũng không để Tiểu An Tử nhà ta phải chịu khổ."
Ngô Cảnh An vươn tay với hắn, "Cảm ơn anh nha, nếu không, lấy trước ra một vạn để em kiếm bữa ăn ngon đi!"
Từ Hàng vuốt tay anh, "Thiếu gì, trước tiên thỏa mãn anh một chút, sau đó sẽ cho em!"
Ngô Cảnh An rút tay nhìn hắn, "Mẹ nó, không có tiền còn đòi chơi gái, chạy về nhà bú sữa mẹ đi!"
Hai kẻ một xướng một họa trò chuyện thô tục, đem kẻ cao nhã ngồi bên cạnh quên sạch sẽ. Người nào đó lạnh mặt nhìn hai người làm bậy, nói chuyện cũng càng nói càng hạ lưu, trong lòng có một ngọn lửa không tên cháy rừng rực.
Đã từng, gã cũng từng cùng Ngô Cảnh An đùa giỡn không kiêng nể gì như vậy, mà hiện tại, vị trí của gã bị một người khác thay thế.
Giận nhất chính là, bên này gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà người nọ, chính là kẻ làm gã lâm vào tình trạng này, lại vẫn có thể cười ha hả như đồ ngốc.
Ánh mắt gã càng ngày càng lạnh, lý trí ngay lúc tay Từ Hàng đặt lên phần eo Ngô Cảnh An triệt để hỏng mất, gã đột ngột đứng lên.
Động tĩnh quá lớn, đến nỗi hai người đang đùa giỡn đều bị dọa đồng thời nhìn về phía gã.
Sắc mặt Hứa Huy đen như đáy nồi, Ngô Cảnh An liếc mắt về phía sau một cái lại quay đầu về ngay, thiếu gia này lại trúng tà gì!
Từ Hàng ngơ ngác nhìn gã cả buổi, ***g ngực Hứa Huy phập phồng như giống như tức giận không ít, không nói được một lời, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Cảnh An, giống như có thâm cừu đại hận.
Ánh mắt Từ Hàng qua lại giữa Ngô Cảnh An và Hứa Huy, hai người này rốt cuộc kết cái oán gì, mẹ nó, chuyện này bên ngoài đồn đại rất khoa trương, thật sự không phải Lâm Giai Giai bỏ Hứa Huy chuyển sang thích lão Ngô chứ?
Mắt mù à?
Từ Hàng ho khụ một tiếng đứng lên hòa giải, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, "Cái kia, Hứa thiếu, cậu xem, ngại quá, mải giỡn với lão Ngô, cậu muốn uống trà không? Tôi pha cho cậu một chén?"
Hứa Huy nghẹn một bụng lửa giận không phun ra được, giận đến nỗi xoay người đi ra khỏi phòng.
Từ Hàng không hiểu tính tình đại thiếu gia này rốt cuộc là làm sao, hắn chọc chọc Ngô Cảnh An đang ngồi tỏ vẻ không liên quan đến mình bên kia, "Này, cậu đoạt vợ của gã hay trêu chọc em gái gã? Nhìn ánh mắt gã nhìn cậu kìa, giống như hận không thể xẻo từng miếng thịt trên người cậu xuống."
Khóe miệng Ngô Cảnh An nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, "Để ý gã làm chi, tư tưởng của cái loại phú nhị đại này không phải dân chúng bình dân có thể hiểu được, gã đi rồi càng tốt, chúng ta tiếp tục đánh bài."
Tan tầm điểm danh xong, Từ Hàng khoác vai Ngô Cảnh An, "Đi, đến phòng tôi đánh bài đi!"
Ngô Cảnh An liếc ngang hắn một cái, "Đánh một buổi chiều còn chưa đủ?"
Từ Hàng bĩu môi, "Hai người đánh không có ý nghĩa, đông người mới vui!"
Tan việc mới hơn tám giờ, cũng không có chuyện gì làm, Ngô Cảnh An liền đáp ứng. Từ Hàng đi phía trước, Ngô Cảnh An dừng lại trước cổng mua vài cái kem, chuẩn bị mang qua.
Nhấc gói to lên, trả tiền, vừa đi qua chỗ ngoặt, người đã bị kéo áp lên tường.
Người này xem ra rất khỏe, Ngô Cảnh An bị kéo mơ màng, chờ kịp phản ứng, tưởng rằng gặp cướp, đang lúc muốn đưa tay đánh trả, hơi thở ấm áp phả vào mặt.
Đèn đường về ký túc xá không quá sáng, hơn nữa đây là chỗ ngoặt, chỉ có vài tia sáng mờ nhạt chiếu tới.
Ngô Cảnh An không nhìn rõ người trước mặt, nhưng từ hơi thở của người nọ, anh biết đây là Hứa Huy. Không thấy rõ Hứa Huy nhào đến trước mặt như thế nào, không nhìn thấy thân hình căng cứng của gã, hai tay nắm chặt cánh tay anh, giống như rất sợ anh chạy mất.
Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến nỗi Ngô Cảnh An có thể nghe thấy âm thanh hô hấp thật mạnh của gã.
Thanh âm Hứa Huy giống như gằn từng tiếng từ trong cổ họng ra, trầm thấp, áp lực, mang theo tức giận mãnh liệt, "Ngô Cảnh An, cậu ầm ĩ đủ chưa?"
Ầm ĩ? Gã đang nói cái gì? Ngô Cảnh An thật nghe không rõ. Anh ầm ĩ cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!