Bữa tối giải quyết ngay tại phòng ăn ở làng du lịch, Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn bốn phía trống rỗng, "Fuck, nơi này vắng khách vậy, chỉ có chúng ta đến, cứ thế này không phá sản mới lạ." Sau đó trừng người kia oán giận mà nói, "Cậu nói là tụ hội, giờ thì ngược lại, làm sao mà trở về! Tôi nói cậu rốt cuộc đến nơi này làm chi!"
Ánh mắt Hứa Huy nhìn chằm chằm menu, "Có một tỷ phú trong thành phố gả con gái, nghe nói sẽ bắn pháo hoa ở đây vài giờ, không ít người đến giúp vui, xem chút đi, dù sao cũng nhàm chán."
Ngô Cảnh An nhíu mày, "Cậu nói xem cậu định làm gì, tôi gần đây vừa thất tình, cậu lại kéo tôi đến xem pháo hoa người ta gả con gái, cậu định phải kích thích tôi à?"
Hứa Huy gọi đồ ăn, cũng không phản ứng sự phẫn nộ của anh, hưng trí nhìn anh, "Sao nào, còn có nguyện vọng sinh nhật gì, tôi có thể giúp cậu thực hiện hết!"
Ngô Cảnh An nhướng mày nhìn gã, "Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à, vừa tặng đồ vừa giúp tôi thực hiện nguyện vọng, sao, yêu tôi thì nói đi, nhưng nói trước, có yêu cũng vô dụng, tôi sẽ không đi chuyển giới!
Hứa Huy cười càng tươi, "Nói nghe xem, trước ba mươi tuổi, không nên để lại tiếc nuối gì mới tốt, sau này, còn có ai khẳng khái tổ chức sinh nhật cho cậu như vậy sao?"
Ngô Cảnh An rũ mắt, sau này, quả thật, bọn họ không có sau này. "Ừm, nếu nói thật sự muốn cái gì cũng thật nghĩ không ra. Lúc nhỏ, khi sinh nhật đòi cha mẹ đi xem biểu diễn xiếc thú, khi đó, đặc biệt thích chú hề, cảm giác rất buồn cười, nghĩ nếu có thể mỗi ngày đều được xem thì thật tốt. Giờ lớn lên, tôi lại không có tham vọng gì, vật chất cũng không có yêu cầu gì quá nghiêm khắc, cho nên, nguyện vọng sinh nhật, loại chuyện này, tôi cơ bản chưa từng nghĩ tới."
Hứa Huy cúi đầu suy nghĩ một hồi, "Được rồi, tôi biết rồi, tóm lại, thỏa mãn cậu là được."
Ngô Cảnh An sửng sốt, "Thỏa mãn cái gì?" Anh hình như chưa từng nói có nguyện vọng gì mà?
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Ngô Cảnh An thấy Hứa Huy chỉ lo ăn, không để ý đến mình, cũng thấy có chút đói bụng, vì thế cũng vùi đầu vào ăn.
Một bữa cơm ăn cũng sắp xong, lúc sắp bưng điểm tâm ngọt lên, Hứa Huy đứng dậy đi toilet.
Ngô Cảnh An đang vui vẻ mà nếm mỹ vị, chẳng biết tại sao đèn bên trong tự nhiên tắt, anh còn chưa kịp tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, phía sau vang lên tiếng ca của rất nhiều người."Happy birthday to you, happy birthday to you,…"
Ngô Cảnh An đầu tiên là phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, sau đó cả người đều đứng lên, này chuyện này, chuyện vốn chỉ xuất hiện trên TV, đột nhiên xảy ra.
Nhân viên làm việc trong quán hầu như toàn bộ đều có mặt, đẩy tới một xe bánh ngọt hoa lệ, ánh nến chói lọi chiếu lên khuôn mặt tươi cười của mười mấy người.
Nhìn thế nào cũng có vẻ như nhầm người.
Dẫn đầu là một phụ nữ xinh đẹp tươi cười mà nói, "Ngài Ngô Cảnh An, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Tiếp theo mọi người vỗ tay rào rào,
Ngô Cảnh An ngây ra như phỗng mà nhìn, quên mất nên phản ứng thế nào. Vì thế, hoa hoa lệ lệ đột nhiên tẻ ngắt.
Người phụ nữ đứng đầu thấy thế bèn cố gắng giải vây, khuôn mặt xinh đẹp tiến tới gần, "Ngài Ngô, ngài Ngô…"
Ngô Cảnh An tỉnh táo lại nhanh chóng nhắm mắt, giờ phút này anh thật có xúc động muốn mắng chửi người.
Đồ dê con khốn kiếp, làm mấy chuyện lộn xộn thì nhanh lắm, chắc chắn là biết sẽ bị mình đánh nên mới trốn đi!
Một tiết mục như vậy, bảo anh làm thế nào kết thúc!
Người phụ nữ còn chưa từ bỏ ý định mà gọi ngài Ngô, ngài Ngô, Ngô Cảnh An bất đắc dĩ đưa tay bảo dừng, "Được rồi, tôi còn sống."
Mỹ nữ mỉm cười, "Ngài Ngô, ngài ước một điều đi!"
Ngô Cảnh An cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, "Cái kia, ngại quá, đây là bạn tôi đùa dai, bánh ngọt mọi người lấy về ăn đi, mọi người vất vả rồi, ngại quá!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu mà nhìn anh.
Ngô Cảnh An nghĩ là bọn họ nghe không hiểu lời mình nói, vì thể chỉ chỉ bọn họ, lại chỉ chỉ bánh ngọt, cuối cùng làm động tác ăn.
Mĩ nữ dở khóc dở cười, xấu hổ nói, "Ngài Ngô, tôi hiểu ý của ngài, nhưng ngài Hứa đã bao toàn bộ nhà ăn nói nhất định phải để ngài ước xong thổi tắt nến sinh nhật mới được, ngài xem, chúng tôi cũng không biết làm sao, ngài cứ coi như nể mặt vị bạn bè muốn tổ chức sinh nhật cho ngài, ước một điều rồi thổi nến, cũng để bọn tôi tan tầm sớm một chút."
Ngô Cảnh An nắm chặt nắm tay, trong lòng âm thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời Hứa Huy.
Kiên trì làm ra vẻ ước nguyện, lúc vừa định thổi nến, âm nhạc kỳ quái đột nhiên vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!