Chương 22: Không thích hợp

"Cái gì?" Khổng Tân kinh ngạc, thật kinh ngạc, kinh ngạc lật trời lên được.

Ngô Cảnh An chọt chọt khe nứt trên nền xi măng, "Thật đấy, không thích hợp, ừm, coi như hết."

Lỗ mũi Khổng Tân dường như bốc lửa, "Cmn cậu nói cái gì lặp lại lần nữa coi cái đồ lòng lang dạ sói Tiểu Thanh như vậy mà còn không thích hợp vậy cậu nói cho tôi nghe người thế nào mới là thích hợp có phải phải tìm một người mũi lệch mắt lé mới là thích hợp nhất phải không cmn cậu là cái gì cậu cho là Tiểu Thanh tốt như vậy tìm cậu là do cô ấy có tật xấu gì à tôi cho cậu biết cậu mười phần sai chẳng qua thời còn thiếu nữ đã thầm mến cái đồ đầu trâu nhà cậu nên mới chờ tới bây giờ đừng có vô lương tâm cậu muốn thích cũng được không thích cũng được dù sao chuyện này cũng phải thành!"("Cmn cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi, cái đồ lòng lang dạ sói! Tiểu Thanh như vậy mà còn không thích hợp, vậy cậu nói cho tôi nghe, người thế nào mới là thích hợp? Có phải phải tìm một người mũi lệch mắt lé mới là thích hợp nhất phải không? Cmn cậu là cái gì? Cậu cho là Tiểu Thanh tốt như vậy, tìm cậu là do cô ấy có tật xấu gì à? Tôi cho cậu biết cậu mười phần sai! Chẳng qua thời còn thiếu nữ đã thầm mến cái đồ đầu trâu nhà cậu nên mới chờ tới bây giờ, đừng có vô lương tâm! Cậu muốn thích cũng được không thích cũng được, dù sao chuyện này cũng phải thành!")

Ngô Cảnh An xoa xoa cái tai suýt chút bị chấn điếc, đang kinh ngạc Khổng Tân luyện nín thở đại pháp từ khi nào, một hơi nói nhiều như vậy, cả chấm câu cũng không cần.

"Nhưng mà, tôi không có cảm giác thì biết làm sao?"

Khổng Tân bốp cho anh một phát, "Người như vậy cậu còn kêu không có cảm giác, chẳng lẽ cậu thật sự thích Lâm Giai Giai?"

Ngô Cảnh An vội vàng xua tay, "Thề với trời, tôi với Lâm Giai Giai một chút, một chút chút, một chút chút xíu ý đồ cũng không có."

"Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Thật sự là không có cảm giác, không có chuyện gì hết, thật!"

Khổng Tân thật muốn đem đèn pin chiếu vào óc anh, "Lão nhị của cậu không được hả, Tiểu Thanh như vậy còn không có cảm giác?"

Ngô Cảnh An nghẹn khuất che đũng quần, "Hạ lưu!"

Khổng Tân trừng mắt, "Tôi mặc kệ, dù sao tôi đã nói với người ta là cậu đồng ý, tan việc đi theo tôi!"

Ngô Cảnh An rống to: "Cậu bức lương vi xướng à!"

(bắt gái nhà lành làm kỹ nữ =)))

Khổng Tân liếc mắt xem thường, "Cậu như vậy, có ra bán cũng không ai thèm, Tiểu Thanh là mắt mù mới coi trọng cậu." Nói xong, đứng lên vỗ vỗ mông phủi bụi đi ra ngoài.

Ngô Cảnh An vội kéo tay áo hắn, vẻ mặt đau khổ, "Thật đấy, bạn à, đẩy đi, tôi không xứng với người ta, huống chi, tôi với cô bé kia không có cảm giác, đừng hại người ta."

Khổng Tân mím miệng chỉ chỉ vào anh, cuối cùng oán hận để lại một câu, "Cậu đừng có hối hận!"

Nói xong, bỏ tay xuống đi nhanh ra ngoài.

Ngô Cảnh An thở dài ngồi trở lại ống dẫn, hằng năm loại chuyện này đều phải trình diễn vài lần, mấy chị gái tốt bụng nhiệt tình thấy anh đã nhiều tuổi vì thế luôn tích cực thu xếp chuyện tốt cho anh, không những không từ chối được, còn phải cảm kích, một câu không cảm giác của anh, đã bị người ta mắng không biết tốt xấu bao nhiêu lần.

Hàng năm như thế.

Aiz, chuyện tốt, chuyện tốt, cái gì mới là tốt. Trang Tử không phải cá, sao biết niềm vui của cá!

Buổi sáng hơn mười giờ, con nhà giàu không có việc gì lại đến.

Người lâu rồi không đến khiến Lâm Giai Giai có chút kinh ngạc, khẽ nhếch miệng không biết nói gì cho phải. Khóe môi con nhà giàu nhếch lên một nụ cười làm người ta nhộn nhạo, dịu dàng thắm thiết mà nói, "Giai Giai, đã lâu không gặp."

Ngô Cảnh An nổi da gà.

Lâm Giai Giai dù gì cũng là cô gái đã trải qua sóng gió, bình tĩnh hỏi, "Sao anh lại tới đây?"

Con nhà giàu hai ba bước đã tới sau lưng Ngô Cảnh An, một bên đá chân ghế của anh một bên nói với Lâm muội muội, "Nhớ em, nên đến thôi."

Ngô Cảnh An thức thời đứng dậy, bưng cái chén đang chuẩn bị đi ra ngoài con nhà giàu lại lên tiếng, "Cảnh An, giúp tôi mua bao thuốc!"

Một thân da gà của Ngô Cảnh An bị chấn động rớt, quay đầu liếc con nhà giàu đang tà tà cười đằng kia một cái, trong lòng thầm khinh bỉ.

Thuốc lão đại muốn hút, ở đây làm sao mua được! Không có việc gì lại kiếm chuyện!

Lâm Giai Giai cầm lấy túi đứng lên, "Để em đi cho, vừa lúc có chút đồ muốn đưa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!