Chương 7: (Vô Đề)

Mỗi khi nỗi nhớ ùa về, tôi lại mơ thấy con cá đuôi đỏ đã chết. Đuôi nó quẫy nhẹ, mặt nước gợn sóng lan xa. Thế giới dưới nước tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng ve sầu trên đất liền, và cả giọng Trần Vọng Trì đang khẽ gọi tên tôi.

Tôi biết rõ đó chỉ là một giấc mơ, bởi vì Trần Vọng Trì rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của tôi. Sau khi rời quê hương, cái tên của tôi dường như đã bị chôn sâu dưới trận tuyết lớn trên đường về phương Bắc.

Trong mơ, tôi bị dòng nước níu giữ, điều này mang lại cho tôi một cảm giác an toàn đã lâu không có được. Nước sông hay nước biển cứ rì rào chảy qua tai tôi.

Và tôi lại nhớ về hình hài trong giọng nói của Trần Vọng Trì.

Khi thế giới chuyển sang một màu xanh non, tôi thường vào rừng để tìm lá cây. Lá cây có muôn hình vạn trạng, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong khu rừng ấy, nhưng trước sau vẫn không thể tìm thấy một chiếc lá nào giống hệt chiếc lá trong tay Trần Vọng Trì.

Sau đó, tôi nhớ ra một vĩ nhân từng nói rằng, trên đời này không có hai chiếc lá nào hoàn toàn giống nhau.

Điều này khiến tôi có chút bực bội. Cuối cùng, tôi chỉ tìm được một chiếc tương tự.

Bởi vì giữa chiếc lá ấy có một khoảng trống hình ngôi sao do sâu cắn, mà Trần Vọng Trì đã từng dùng một chiếc lá tương tự để nhìn vào mắt tôi.

Những đường gân của chiếc lá uốn lượn, mỏng manh, yếu ớt. Tôi nghĩ đến những mao mạch trên mí mắt Trần Vọng Trì, nơi mà tôi đã từng khẽ cắn, hệt như một con sâu đang gặm nhấm chiếc lá.

Ánh nắng đầu xuân xuyên qua chiếc lá này rắc xuống mặt đất. Ban ngày, mặt đất cũng có một bầu trời sao, cũng nở ra những đóa pháo hoa.

Tôi cẩn thận cất giữ chiếc lá ấy, viết lên đó ba con số "620", rồi đặt vào trong tủ của căn phòng, không dám chạm vào, không dám nhìn nhiều.

Trên phố thường có người bày hàng bán rong. Có một người đàn ông trung niên đeo kính bày một sạp hàng dưới gốc đa đối diện tiệm mì. Ông bán sách, những cuốn sách cũ nát.

Bản thân ông lại tỏ ra chẳng hề quan tâm đến việc buôn bán. Dù có khách hay không, tay ông vẫn luôn cầm một tờ báo cũ hoặc một cuốn sách đã ố vàng, đọc một cách say sưa và đắm chìm.

Tôi bắt đầu tò mò về ông, tò mò về những suy nghĩ đằng sau đôi mắt xám xịt, và cả nguồn năng lượng bên trong cơ thể gầy gò của ông.

Những lúc quán vắng khách, tôi sẽ giả vờ đi ngang qua, ngồi xổm trước sạp hàng của ông để lật sách. Thỉnh thoảng tôi sẽ bắt chuyện với ông, hỏi ông những câu chữ trong sách có nghĩa là gì.

Ông chỉ thỉnh thoảng mới nói chuyện với tôi, phần lớn thời gian đều không để ý đến tôi.

Tôi nghĩ chắc là do câu hỏi của tôi quá ngớ ngẩn, vì tôi thực sự đọc không nhiều sách.

Tôi đã mua lại cuốn sách cũ đó. Lúc trả tiền ông không nhận, chỉ bảo tôi mời ông một tô mì ramen là được.

Tôi đã xem ông như một người tốt.

━━━━━━━━━━

Đêm đó sấm sét vang trời, một trận mưa lớn đột ngột trút xuống. Khung cửa sổ gỗ cuối cùng cũng không chịu nổi, bị gió lớn thổi bung ra. Cơn mưa vội vã cuốn theo gió, làm ướt sũng những tờ báo tôi trải trên mặt bàn.

Tôi chân trần bước xuống giường, vội vàng cứu chữa, nhưng những dòng chữ với nét mực đen ấy cuối cùng vẫn nhòe đi.

Như một dòng sông đang khóc.

Tôi chỉ có thể gắng gượng nhận ra một vài thông tin. Đó là những lời tôi viết cho Trần Vọng Trì. Vì biết sẽ không bao giờ gửi đi, nên chúng vô cùng nồng cháy, thành thật và không hề giữ lại chút gì. Tôi cảm thấy thật tiếc.

Những lời câm lặng đã bị cơn mưa xuân dịu dàng nuốt chửng, đến cả chính tôi, người đã viết ra chúng, cũng không tài nào viết lại được lần thứ hai.

Trần Vọng Trì sẽ không bao giờ biết được.

Tiết trời mưa bão thế này làm tôi nhớ đến vô số những ngày tôi và Trần Vọng Trì ngồi xổm dưới ánh đèn quán net. Khi ấy trước mặt chúng tôi cũng là mưa, những cơn mưa triền miên và dữ dội.

Đốm lửa đỏ giữa những ngón tay của Trần Vọng Trì là một cái lỗ thủng mục ruỗng trên tim tôi. Tôi và anh ngồi đó không nói một lời, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, tựa như hai cái cây lặng lẽ sinh trưởng nhưng lại quấn quýt rễ cành. Mưa rơi trên người, ướt sũng. Tôi sẽ hỏi anh liệu có thể ôm không, liệu có thể hôn không.

Chúng tôi trốn tránh cơn mưa rào mùa hạ, trốn tránh những lời dò xét vô tình hay hữu ý của cha mẹ, cam tâm tình nguyện bị vây quanh dưới ánh đèn đường, trở thành bến đỗ của nhau.

Và rồi tôi ôm lấy tờ báo cũ ướt đẫm ấy mà khóc, khóc cho những suy nghĩ trống rỗng và lệch lạc của mình. Tôi không nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt hơn, làm sao tôi có thể vừa thừa nhận mình yêu Trần Vọng Trì, lại vừa phải giả vờ xem anh như anh em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!