Số lần cha ra ngoài vào buổi tối ngày một nhiều hơn. Không chỉ buổi tối, thỉnh thoảng trên đường về nhà, giữa cánh đồng xanh rì, tôi cũng bắt gặp bóng lưng căng cứng của cha.
Ánh nắng gay gắt như trát lên tấm lưng đen bóng của ông. Ông ra sức lau mồ hôi, rồi quay sang dì Hà nở một nụ cười ngô nghê như trẻ con. Mùi thuốc trừ sâu lan tỏa trong không khí. Bàn tay trắng nõn của người phụ nữ vặn mở nắp chai, đưa qua cùng lúc là chiếc khăn tay màu vàng nhạt. Người đàn ông nhắm mắt tận hưởng cảm giác được lau mồ hôi, sau khi liếc nhìn bốn phía, bèn vội vàng rướn mặt lại gần.
Bà mặc một chiếc váy dài bằng voan điểm hoa đỏ li ti, chân đi đôi giày vải đen, tóc tết thành một bím dày và đen nhánh. Khi bà ngước mắt nhìn cha tôi, tôi lập tức nghĩ đến Trần Vọng Trì.
Cái đẹp luôn có những điểm tương đồng.
Sách từng viết, trong giới tự nhiên, phần lớn con đực dùng đủ mọi cách để tìm bạn tình, con cái sẽ lựa chọn một trong số rất nhiều kẻ theo đuổi, vì vậy ngoại hình của động vật giống đực thường nổi bật hơn.
Tôi không biết điều này có thật hay không, nhưng khi áp dụng lên loài người, tôi lại thấy không hẳn là như vậy.
Cha tôi không đẹp trai, vóc dáng cũng chẳng cao lớn, tướng mạo lại quá thô kệch. Vậy mà ông lại yêu mẹ của Trần Vọng Trì. Bà ấy rất đẹp. Khi bà lựa chọn cha tôi giữa vô vàn những người đàn ông săn đón, người đàn ông ấy đã ưỡn ngực, hừng hực khí thế lao vào cuộc sống xuân thì thứ hai của mình, gần như quên bẵng mất rằng mình vẫn còn một đứa con trai đang tuổi thiếu niên.
Ban đầu, họ còn mượn màn đêm để che đậy, sau này thì mặc kệ những lời trêu chọc, đùa cợt của người ngoài mà bắt đầu công khai sánh đôi. Thế là tôi và Trần Vọng Trì không chỉ gặp nhau vào ban đêm nữa.
Vào thời điểm đó, cả tôi và anh cũng đều là những hạt mầm hoang bị buộc phải trôi giạt ra ngoài.
Chúng tôi không đến lớp, trốn học là chuyện thường tình. Trần Vọng Trì là khách quen của quán net ngoài phố, nơi tập trung những thứ mới mẻ nhất của cả thị trấn. Đi theo anh, tôi học được cách chơi game, cũng học được cả cách hút thuốc.
Bấy giờ tôi mới biết thì ra Trần Vọng Trì có hút thuốc, cũng mới biết một Trần Vọng Trì đơn độc lại cô đơn đến nhường nào.
Loại thuốc anh hút rất rẻ, thứ sợi thuốc rẻ tiền tỏa ra một mùi vị vàng khè. Khói thuốc lượn lờ bay lên rồi tan ra, cuộc đời hư vô mờ mịt của chúng tôi cũng biến thành một màu vàng cháy, cái màu của trái cam bị nướng qua lửa. Quán net sau nửa đêm vắng tanh, tôi và anh ngồi xổm trước cửa, lắng nghe tiếng mưa mùa hạ gào thét. Tôi ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, còn anh thì vô định nhìn về phía xa xăm.
Thỉnh thoảng chúng tôi nhìn nhau, thỉnh thoảng lại bị quây trong vầng sáng tỏa ra từ chiếc bóng đèn kiểu cũ dưới mái hiên.
Tàn thuốc rơi xuống đất, chẳng ai trong chúng tôi mở lời trước.
Mãi cho đến khi tiếng mưa mỗi lúc một lớn, tôi mới lên tiếng hỏi anh: "Cho em hút một hơi được không?"
Trần Vọng Trì ngậm điếu thuốc, ngước mắt nhìn sang phía tôi, im lặng dùng ngón tay gắp điếu thuốc ra rồi đưa cho tôi.
Tôi đưa tay ra đón lấy, nhưng anh lại rụt tay lại, nói: "Chỉ lần này thôi."
Có những chuyện một khi đã có lần đầu thì ắt sẽ có lần thứ hai, giống như cha tôi vậy, sau khi nếm trải được chốn dịu dàng thì chẳng thể nào dứt ra được nữa. Tôi cũng giống ông.
Tôi nói với Trần Vọng Trì rằng tôi chỉ muốn nếm thử mùi vị thôi.
Anh khẽ cười một tiếng, có lẽ là cười, mà cũng có lẽ là không. Ngay khoảnh khắc môi tôi chạm vào đuôi thuốc, anh đã rút nó ra khỏi miệng tôi.
Đuôi thuốc đã bị ngậm qua ẩm ướt, đôi môi nứt nẻ của tôi biết rõ điều đó.
"Lần sau đi."
Anh nói với tôi bằng cái giọng hệt như lúc nhìn mưa.
"Hết thuốc rồi."
Tôi nói tôi đi mua.
Quán net đã đóng cửa từ lâu, các cửa hàng trên phố đều đã kéo cửa cuốn xuống, chẳng còn chút ánh sáng thừa thãi nào. Ngũ quan của Trần Vọng Trì nhòe đi trong tiếng mưa. Không bao lâu sau, tôi lại ngửi thấy mùi cam cháy vàng khè.
Anh nhét mẩu thuốc còn lại vào miệng tôi, rồi đột nhiên hỏi: "Có phải em muốn hôn tôi không?"
Mùi thuốc lá nồng gắt xộc lên mũi, đầu thuốc ẩm ướt lướt qua khoang miệng tôi. Một cảm giác phấn khích và kích động kỳ lạ khó mà che giấu nổi dâng lên trong tôi, đi kèm với đó là một d*c v*ng cũng sắp lụi tàn như điếu thuốc này.
Tôi nhìn thấy đôi mắt quá đỗi xinh đẹp của anh, một đôi mắt giống hệt mẹ anh. Chỉ là từ trong ánh mắt anh, tôi chẳng hề nhận ra chút rung động nào giống như của mẹ anh.
Tôi nghĩ, mình không thể trở thành cha được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!