Hai giờ hai mươi phút sáng, tôi ngồi trên sàn nhà đọc xong tập thơ. Trong sự tĩnh mịch lay động, tôi lật đến trang sách được đánh dấu bằng chiếc bookmark hình chiếc lá, và nhớ đến cái tên Trần Vọng Trì.
Bên ngoài, một cành cây cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng, bị lớp tuyết dày đè gãy, phát ra một tiếng động trầm đục. Cùng lúc đó, trái tim tôi trở nên ẩm ướt, hệt như năm nào.
Tập thơ rất mỏng, nhìn những trang giấy đã ngả vàng có thể thấy đây là một cuốn sách rất cũ. Bìa sách cứng màu trắng đã có vài vết loang lổ, từ dưới lên trên là một vòng dây leo màu xanh lục quấn quanh.
Trần Vọng Trì thích đọc thơ. Vào thời cấp ba xa xôi của chúng tôi, Trần Vọng Trì, người chẳng mấy khi đến trường, là một kẻ khác biệt trong mắt người khác. Anh hút thuốc, lên mạng, ngoài việc không đánh nhau ra thì dường như thói hư tật xấu nào cũng dính một chút. Khoảng thời gian đó, chúng tôi không ở quán net ngẩn ngơ thì cũng nằm trong rừng giải phóng bản tính.
Thỉnh thoảng chúng tôi đến trường, và mỗi lần đi tìm anh, tôi luôn thấy Trần Vọng Trì ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ trong lớp học, gục đầu trên bàn, tay cầm một cuốn sách.
Người bên cạnh anh đến rồi đi, giờ ra chơi ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chiếu vào, rọi lên nửa bên mặt anh, những hạt bụi li ti nhảy múa trong không trung. Lúc đó tôi cảm thấy Trần Vọng Trì rất tĩnh lặng, giống như tính cách của anh vậy. Mãi về sau này tôi mới dần nhận ra, trên người anh mang một cảm giác xa cách bẩm sinh, và cảm giác xa cách đó nếu dùng một từ khác để diễn tả, đó chính là sự cô độc.
Tôi đã từng lén lấy những tập thơ anh đọc. Đằng sau những ngôn từ khó hiểu, tôi chỉ có thể nghĩ đến gương mặt của Trần Vọng Trì, và cả đôi mắt đen láy của anh lộ ra khi gục trên bàn học. Sách viết gì tôi không nhớ, cũng không hiểu, tất cả những thứ đó đều không đẹp bằng Trần Vọng Trì.
Trần Vọng Trì ở trong căn phòng phía tây dưới lầu. Dù cha không nói nhiều, nhưng ông vẫn say sưa tuyên bố trước bàn ăn rằng, mấy hôm trước dì Hà đã phơi sẵn chăn nệm cho anh, chỉ là không hề nhắc đến việc bảo anh đừng ở trong phòng của tôi nữa.
Trần Vọng Trì gật đầu nói được.
Mùa đông năm hai nghìn không trăm hai mươi tư lạnh thấu xương. Bốn người chúng tôi quây quần bên một chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Trên đầu là một chùm đèn hình quạt, mấy con thiêu thân đen kịt cứ bay vòng quanh nguồn sáng. Tôi thấy mái tóc đen của Trần Vọng Trì được phủ một lớp ánh sáng trong suốt, bên dưới là cặp lông mày thẳng và rậm, với cả đôi mắt vừa bình tĩnh, vừa như không có ai khác mà cứ nhìn tôi chằm chằm.
Chúng tôi nhìn nhau chớp nhoáng hai giây, cuối cùng kết thúc bằng việc ánh mắt của tôi thảm bại mà chạy trối chết. Đến khi tôi quay đầu lại lần nữa, anh đã nâng chiếc ly thủy tinh trước mặt lên, uống cạn chút soda nho ít ỏi đó.
Vết sẹo mờ nhạt nơi hổ khẩu của anh làm mắt tôi đau rát.
Ba giờ sáng mùng tám Tết, tuyết vẫn tiếp tục rơi. Đã nhiều năm rồi tôi không thấy một trận tuyết lớn như vậy. Có một khoảnh khắc tôi lại cảm thấy may mắn, may mà trận tuyết này không rơi vào hôm qua hay hôm kia, nếu không tôi cũng không chắc mình và Trần Vọng Trì còn phải đợi bao lâu nữa mới gặp lại. Tôi tự nhận thấy tình cảm của mình với anh không sâu sắc đến thế, nó mỏng manh và yếu ớt, một trận tuyết là có thể đè sập.
Thời tiết khắc nghiệt cực đoan sẽ trở thành cái cớ để cả hai chúng tôi cùng trốn tránh, rồi tiếp tục ở trong những góc không quấy rầy nhau, canh giữ một thứ tình cảm khó lòng chịu đựng nhưng vẫn luôn kìm nén. Nhưng thứ tình cảm này không phải là không có lúc mất kiểm soát.
Mùa thu năm hai nghìn không trăm hai mươi hai, tôi từ hầm để xe đi ra, tay xách hai túi đồ nặng trĩu. Ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, hốc mắt tôi bỗng dưng cay xè. Thế là tôi nhớ đến những quả mận chua chưa bán hết trước khi siêu thị đóng cửa. Phần thịt trái chưa chín hẳn ở giữa ranh giới giòn và mềm, cắn một miếng là răng phải ê buốt một lúc lâu, khiến người ta không dám dùng sức, chỉ có thể cẩn thận dùng đầu răng chạm vào.
Thứ nước chua chát chảy vào kẽ răng, lúc đó mắt tôi như thể bị nước mận rót vào, những ý nghĩ không hề chuẩn bị trước xông vào đầu tôi. Những ý nghĩ đó không ngừng, như dòng nước mận đang chảy mà chất vấn tôi, tại sao không liên lạc với Trần Vọng Trì, tại sao không nói cho anh biết em rất nhớ anh, nói cho anh biết bao nhiêu năm nay đêm nào cũng nghĩ đến anh. Sau khi nghe cha nói anh ở Bắc Kinh, đã có rất nhiều lần tôi cố ý đi ngang qua Bắc Kinh, ảo tưởng sẽ gặp một người rất giống anh trên một con phố nào đó, và rồi khoảnh khắc ấy, tất cả sự kiên trì và kìm nén đều sụp đổ tan tành.
Trần Vọng Trì, tại sao chúng ta lại trở nên như thế này? Rốt cuộc là từ đâu mà chúng ta đã từng bước đi đến hiện tại?
Tối hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại không lưu tên nhưng có thể đọc ngược vanh vách. Vẫn như mọi năm, chỉ có bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Ngày tuyết tan hết, tôi và Trần Vọng Trì rời khỏi thị trấn. Tối hôm trước, khi tôi nói mình sắp đi, anh lập tức đáp có thể tiện đường đưa tôi đi cùng. Người đồng ý đầu tiên là cha và dì Hà. Sau khi tôi tìm ra vài lý do không cần thiết, tôi để ý thấy đôi mắt đen láy và im lặng của Trần Vọng Trì, thế là cũng im lặng theo. Dường như giữa chúng tôi ngoài im lặng ra sẽ không phát sinh phản ứng thứ hai nào nữa, đến nỗi mỗi lần tôi hồi tưởng về quá khứ, tôi luôn nhớ đến những vầng sáng mờ ảo, màu xanh lục chầm chậm đung đưa của buổi chiều, xung quanh không có âm thanh, hoặc có lẽ là có, chỉ là quá xa xôi. Âm thanh kéo dài không rõ ràng tựa như một miếng bột mì được kéo dài ra, mềm mại đến mức muốn rơi lệ. Mái tóc đen và mày mắt của Trần Vọng Trì trong ký ức của tôi biến thành một gợn nước lăn tăn theo gió.
Tôi vẫn là con cá đuôi đỏ trong bể kính ấy.
Chuyến tàu vỏ xanh của những năm đầu đã ngừng hoạt động vào năm hai nghìn không trăm mười chín. Chuyến tàu đó tôi đã đi hai lần, một lần là tự mình chạy đến Bắc Kinh, lần còn lại là Trần Vọng Trì đưa tôi về. Ngồi trong xe của Trần Vọng Trì, không khí quanh chúng tôi đều bắt đầu thay đổi, khiến tôi nhớ đến tiết trời ẩm ương cuối xuân đầu hạ năm ấy. Màu xanh lục gần như hóa đen trong toa tàu thỉnh thoảng sẽ khiến người ta ngột ngạt.
Bên ngoài toa tàu ngưng tụ vô số giọt nước nhỏ, nhiều năm sau rơi vào mắt tôi lại trở nên nóng bỏng.
Tôi lại nhớ về quá khứ.
Trần Vọng Trì liếc tôi một cái qua gương chiếu hậu, một cái liếc ngắn ngủi. Tôi đoán anh cũng đã nghĩ đến chuyến tàu đó.
Đi được nửa chặng đường, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi. Tôi ngồi xổm bên lề đường ở khu dịch vụ, ngẩng đầu nhìn Trần Vọng Trì trong cửa hàng tiện lợi. Anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu thẳng thớm, cả người trông cao ráo và dong dỏng, đang cúi đầu nói chuyện với chủ cửa hàng. Trong lúc nói chuyện, chủ cửa hàng quay đầu nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn Trần Vọng Trì, cười hỏi điều gì đó.
Ánh đèn trong cửa hàng tiện lợi trắng xóa và chói mắt. Trần Vọng Trì cúi đầu trả tiền, lúc nhận đồ, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười thoáng qua.
Đuôi của con cá đuôi đỏ khẽ gợn lên những vòng sóng, dòng nước rì rào chảy vào tai tôi.
Anh đẩy cửa kính của cửa hàng tiện lợi ra, dừng lại ở cửa. Sau khi thấy tôi đang ngồi xổm dưới ánh đèn đường, anh dường như thở phào một hơi dài, hơi thở trắng xóa tan ra trong không trung.
Anh đến gần, đứng trước mặt tôi. Cơn gió bắc gào thét thổi tung vạt áo khoác của anh. Vài giây sau, "tách" một tiếng, một điếu thuốc được đưa đến bên môi tôi.
Tôi không rõ ý tứ của anh, nhưng tôi nghĩ đến sự giằng co và vướng mắc bao nhiêu năm giữa hai người. Nếu trên đời này thật sự có thứ tình yêu không gặp mặt, không ôm ấp, không hôn môi, nếu thật sự có, vậy thì tất cả mọi trở ngại đều có thể bị xem nhẹ, bao gồm cả huyết thống và giới tính, huống hồ tôi và Trần Vọng Trì vốn dĩ không có chút quan hệ máu mủ nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!