Trước thềm Tết Nguyên đán năm hai không hai tư, cha gọi một cuộc điện thoại, réo tôi từ Cam Túc xa xôi ngàn dặm trở về. Mấy ngày đó, thời tiết ở Cam Túc tệ vô cùng. Tôi đã đến Cam Túc không biết bao nhiêu lần, nhưng đó là trận bão cát lớn nhất tôi từng gặp.
Tôi kẹp điện thoại vào vai, đầu óc trống rỗng lắng nghe giọng nói đã nhuốm màu tuổi tác không thể che giấu của cha qua điện thoại. Trước mắt tôi, cát vàng mịt mù giăng kín cả đất trời. Xe của tôi chết máy giữa đường, và lúc cha gọi tới, tôi đã chờ bên vệ đường được ba tiếng đồng hồ rồi.
Thời tiết khắc nghiệt, đài khí tượng đã phát cảnh báo, cao tốc bị phong tỏa. Vô số người xa xứ buộc phải dừng chân tại thành phố này. Bão cát siết chặt lấy những đôi mắt đang mong ngóng ngày về, nhưng trong đó không có đôi mắt của tôi.
Lẽ ra tôi phải phiêu bạt nơi đất khách, bị cuồng phong và mưa lớn cuốn đi rồi quật ngã, đôi mắt phải ngâm trong nước biển và mưa rào.
Đó mới là cuộc sống của tôi.
Trong điện thoại, tôi nói với cha rằng năm nay tôi vẫn không về được, dự án của công ty đã mở rộng sang Nam Mỹ, tôi cũng đã nộp đơn đăng ký. Chỉ hai tháng nữa thôi, tôi sẽ vào sâu trong rừng rậm, theo chân đoàn làm phim để quay một bộ phim tài liệu.
Người đàn ông trung niên với dáng vẻ ngang ngược và giọng nói thô lỗ ấy lần đầu tiên im lặng trước mặt tôi. Hai đầu điện thoại cách nhau bởi vô số những dãy núi trập trùng, chúng tôi quay lưng lại với nhau, cứ thế xa dần qua từng ngọn núi, để rồi cuối cùng chẳng ai còn thấy được bóng lưng của ai nữa.
Sau đó, ông nói rằng ông và dì Hà sắp đăng ký kết hôn, hy vọng tôi có thể trở về.
Ông không nhắc đến việc muốn tôi chứng kiến hạnh phúc của mình khi đã ngoài năm mươi mà vẫn có thể rung động, chỉ nói: "Con với Trần Vọng Trì rồi sẽ thành người một nhà, không thể cả đời không gặp mặt."
Lúc ấy, tôi đang dừng chân ở Hà Tây, nếu không có gì bất trắc, tôi sẽ sớm đến được Tân Cương. Và nếu không phải vì xe chết máy, có lẽ tôi đã không nghe điện thoại của ông, cũng sẽ không nghe được tin ông sắp tái hôn, và càng không thể nghe thấy cái tên Trần Vọng Trì thốt ra từ miệng ông.
Cha vừa dứt lời, chưa đầy vài giây sau tôi đã cúp máy.
Trận bão cát ngày hôm đó như thể vừa thoát ra từ trong một bức tranh, khiến mắt tôi nhòa đi trong phút chốc.
Tên của một người nào đó, bất giác đã trở thành một bóng cây mờ nhạt, tan chảy trong những con sóng nhiệt bỏng rát.
Tôi nhớ đến nụ hôn của mùa hè năm ấy. Nó không nên xảy ra, và cũng không nên tồn tại.
Trên bức tường thấp lè tè, những cây cỏ dại không tên vươn mình mọc lên, nh** h** màu vàng rụng xuống những hạt phấn li ti, lấp lánh ánh vàng, hệt như chiếc kẹp tóc màu vàng trên đầu mẹ của Trần Vọng Trì.
Cha tôi khom lưng, bước một chân qua tường, lặng lẽ không một tiếng động trèo vào nhà mẹ của Trần Vọng Trì. Bức rèm cửa sổ màu xanh da trời được kéo lại, những âm thanh rời rạc, không liền mạch khe khẽ vọng ra.
Trên đầu, lá cây ngô đồng khẽ lay động, tôi thấy ánh nắng chói chang của ngày hè gay gắt đậu trên mắt anh. Thế rồi tôi nhắm mắt lại, giữa những âm thanh quấn quýt của cha tôi và mẹ anh, trong khu rừng ngô đồng sau nhà anh, tôi đã đón nhận nụ hôn ẩm nóng ấy.
Nó còn ẩm nóng hơn cả cơn mưa rào mùa hạ.
Đó là cơn bão dữ dội mà cũng dịu êm nhất tôi từng trải qua, còn lớn hơn cả trận bão cát khi tôi nhận được điện thoại của cha.
Mùng sáu Tết năm hai không hai tư, tôi đi nhờ xe của một người lạ để về nhà. Trên con đường quốc lộ vừa tắc nghẽn vừa hoang vắng, tôi và anh ta thay phiên nhau lái xe suốt mười ba tiếng đồng hồ. Khi đến địa phận của tỉnh, cả hai chúng tôi đều đã mệt nhoài. Chúng tôi nói đùa với nhau, hỏi tại sao lại chọn về nhà vào đúng lúc người khác đang quay trở lại làm việc.
Anh ta nói không phải về nhà, chỉ là ghé qua một vài nơi. Mấy năm nay, anh ta cứ đi rồi lại dừng, ở mỗi thành phố vài ngày rồi lại lên đường. Điểm dừng chân trước đó của anh ta là ở Trùng Khánh, anh ta bán đồ nướng vỉa hè được mấy ngày rồi quyết định đi về phía bắc, thế nên mới gặp tôi ở Cam Túc.
Chúng tôi ngồi xổm ở trạm dừng chân lúc đêm khuya, hút thuốc cho tỉnh ngủ. Tôi nhìn gương mặt anh ta ẩn hiện trong làn khói, hỏi anh ta có tâm sự gì không.
Anh ta liếc nhìn tôi, cười cười không nói gì.
Những lời chực trào ra khỏi miệng lại bị tôi nuốt ngược vào trong. Tôi cười đáp lại, giơ điếu thuốc trên tay lên, nói một tiếng: "Cạn ly."
"Cạn ly." anh ta đáp.
Khi về đến nơi thì đã là sáng sớm mùng bảy. Lúc đó, cha tôi và dì Hà đã đăng ký kết hôn xong.
Trên bức tường mới sơn lại có dán hai chữ Phúc, chứ không có chữ Hỷ. Họ không tổ chức đám cưới, thậm chí cũng không mời khách. Họ kín đáo đến mức chẳng bằng cả cành non vừa nhú lộc xanh ở đầu làng. Con chó vàng nhà bác hàng xóm vểnh đuôi lên sủa inh ỏi về phía tôi, trông vô cùng oai vệ.
Nó không biết tôi, vì lúc tôi rời nhà, bác ấy còn chưa nhận nuôi nó.
Tôi đứng ở cửa đối đầu với nó, cuối cùng tiếng sủa đã gọi cha tôi ra, ông ăn mặc chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ niềm vui.
Nét mặt ông cứng lại, rồi cố nở một nụ cười gượng gạo. Nụ cười ấy như những giọt nước nhỏ ngưng tụ trên đám mây đen kịt rồi từ từ rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!