Chương 3: (Vô Đề)

Phần 3

Vừa ăn, Thủy vừa hỏi han cậu bé về gia cảnh, mấy lần cô thấy nó thút thít định đặt bát xuống vì xúc động. Nó rành rọt kể với cô về tình cảnh bơ vơ của nó nên tha thiết chỉ mong tìm được một nơi cho nó nương tựa.

Không hiểu sao bất thần nó được biết cô từ đâu mới đổi về nên nó âm thầm theo dõi cô, nhưng cô vẫn thờ ơ không hay biết.

Mãi đến gần đây nó đánh bạo viết mấy chữ gởi cho cô, rồi vẫn thấy êm ru nên càng thất vọng. May sao được cô hỏi nên nó mới có dịp bữa nay đi chợ với cô. Thủy cũng nói là vô tâm nên không để ý chuyện gì, chỉ khi có dịp hỏi han sơ cô mới biết là nó đã viết cho cô nhiều lần mà cô không đọc.

Chẳng hiểu có phải vì những lời tha thiết của đứa bé mà đang ăn, Thủy bỏ ngay bát xuống, chồm qua ôm lấy nó vào ngực và an ủi: cô xin lỗi em, từ nay em có thể ở với cô, có gì cô cháu ta ăn nấy, cô sẽ nuôi cháu, không phải sống bê tha, lây lất ở đâu nữa.

Đứa bé sụt sịt khóc, những giọt nước mắt mừng vui, song điều hạnh phúc nhất là một bên tai nó đang áp nơi vú cô mà từ đó nó nghe những nhịp đập khe khẽ của trái tim cô giáo. Nó không dám nhúc nhích để tận hưởng sự mềm ấm toát ra từ chỗ dựa ở tai để nghiền ngẫm sự êm ái mà ngàn đời nó chẳng mong có nổi.

Cô Thủy thấy thằng bé im ỉm lại nghĩ nó còn thổn thức nên càng vít chặt đầu nó vào ngực mình hơn. Vô hình dung cả một bên má và chót mũi của đứa bé giờ lún sâu vào khoảng áo trước ngực cô.

Những bông hoa trên lụa áo bỗng chấp chới như muôn ngàn cánh bướm, không nghe rõ tiếng mà trong đầu đứa bé như đang có muôn trùng tiếng đập cánh phành phạch vang lên.

Hai cô cháu ôm níu lấy nhau, đứa bé ngước nhìn lên cô Thủy, bầu ngực che khuất tầm mắt nên nó chỉ còn thấy một mảnh khuôn mặt cô với cặp mắt đang nhìn đi đâu đó.  Hành động này làm chót mũi đứa bé dán sát vào dưới lườn bầu vú, xóc lên một cái thật nhẹ, nhưng đủ để đứa bé nhận ra sự tròn trịa và mềm mềm của vùng thịt đẫy đà của cô.

Thằng bé riết róng hết sức, nó tưởng như mắt muốn hoa lên và chất xạ hương từ người cô không ngớt phả ra làm ngạt ngào cả nó. Tuy cố giữ im, song cái mặt nó vẫn phải rục rịch xê dịch, nếu không thì nó đến rối beng lên hết.

Thủy lúc này cũng đang nhận ra cái nét khích động đúng hệt như đêm qua khi cô hình dung bị đứa bé nghịch phá. Một sự ve vuốt nào đó như đang phủ kín lên bên một vú cô, nó tuy chưa xục xạo như có những ngón tay sờ mó, chà miết lên đó, nhưng những hơi thở đều đều lại cũng chẳng khác sự mơn trớn nhẹ nhàng đang chập chờn trên ngực.

Thủy nín lặng tận hưởng sự vờn víu dễ thương đó. Mấy lần cô định nhích lơi người ra để vú cô đừng dính sát vào khoảng mặt đứa bé, nhưng cô lại nghĩ tội. Cô vừa nhen nhúm lên ngọn lửa yêu thương nơi đứa bé côi cút, chẳng lẽ cô lại nhanh chóng cất ngay thì đứa bé sẽ thất vọng vô vàn.

Thế nên cô lặng thinh, một sự lặng thinh coi như đồng lõa của tội lỗi. Từ một lý luận vu vơ nào đó, Thủy lại nghĩ đứa bé chỉ đáng hàng con cháu mình thì san sẻ cho nó tình thương nào có gì gọi là quá đáng đâu. Hiện giờ đầu óc Thủy lộn xộn với rất nhiều hình ảnh và suy nghĩ.

Mộng đêm qua và thực giờ đây quyện tròn vào nhau thành một mớ hỗn độn, không rõ trắng đen và phải trái. Cô vẫn e ngại về sự buông lỏng dục tính của mình, song quả thực cho đến giờ phút này đứa bé đã có hành động xàm xỡ nào để cô trách nó được.

Đúng lúc đó, cô nhận thấy một sự thúc nhẹ nơi lườn vú. Cô nhìn xuống thì thấy đứa bé nhắm mắt lại lim dim, chả hiểu là nó còn thức hay đã ngủ. Cô đẩy mấy cái chén cho gọn ghẽ ở bàn, nhẹ nhàng đứng lên ẵm thằng bé đặt lên chiếc ghế dài cạnh đó. Cô lấy mớ áo của cô lót làm gối và cứ để cho nó ngủ.

Cô trở lại bàn, cũng chẳng ăn uống gì nổi và dọn dẹp luôn.

Cô bỏ tất cả mọi thứ ở thau và ngồi nhìn đứa bé say ngủ. Chốc chốc, cô thấy môi nó nhếch lên chừng như cười, cô đoán là nó đang mơ cũng nên. Buổi chiều còn lại, Thủy không đi đâu nữa, cô lo giặt mớ quần áo, trong khi đứa bé phụ xách nước giúp cô.

Chén bát cũng đã được đứa bé rửa, nhưng nó làm nguệch ngoạc chưa đúng ý, cô phải chỉ vẽ cho nó cung cách giữ vệ sinh như cô muốn.

Đứa bé rất mực gượng nhẹ khi làm các việc trong nhà. Tối đến nó bắc nước pha trà để cô vừa nhấm nháp vừa ngồi soạn, chấm bài cho yên tĩnh. Trong nhà có thêm một hình bóng nam cũng thấy hay hay nên Thủy càng lúc càng tỏ ra không nao núng sợ miệng lưỡi thiên hạ đồn thổi bậy bạ nữa.

Thấy cậu bé lo lắng mọi việc cho cô một cách tận tình, Thủy vui bụng lắm. Cô nhắn nhủ nó: cháu đi ngủ trước đi, để mặc cô, cô còn lo soạn và chấm bài rồi mới đi nằm được. Cô đoán thằng bé chắc là mệt vì cả ngày lăng xăng phụ giúp cô. Đứa bé lí nhí cám ơn rồi về chỗ cô đã chỉ định cho nó.

Chả mấy chốc đã nghe tiếng thở đều đều vang lên.

Thủy ngồi ở bàn tẩn mẩn đọc các bài văn của học trò, ghi những nhận xét vào ô lời phê của giáo viên và cất riêng những tập viết hay để mai sẽ giảng cho học sinh. Đêm càng lúc càng âm thầm, từng tiếng động dù nhỏ cũng nghe vang vọng rất rõ.

Thủy chợt nhận ra tiếng hai con thằn lằn rượt đuổi nhau trên vách khiến cô quẳng bút ngồi nhìn theo.

Cái con chạy trước dù ba chân bốn cẳng vẫn lính quýnh, ríu cả thân hình lại để đến nỗi con chạy sau chộp được. Rồi Thủy thấy con sau phủ lên con trước và đuôi con này vểnh lên đập phạch phạch liên tu bất tận. Hai con xoắn lấy nhau một lúc thì nhả nhau ra và mỗi con chạy ngược một hướng.

Cuộc sống tình dục của con vật dản dị như vậy, chẳng buộc ràng, chẳng trách nhiệm, sau nhu cầu đường ai nấy đi, cùng lắm sau đó con cái mang thai sinh ra những cái trứng bé xíu, còn số phận nở không nở thì chẳng ai tìm hiểu xa hơn cho nhọc phí sức.

Còn con người thật rắc rối quá chừng, lúc nào cũng bổn phận, điều tiếng, dư luận và ràng buộc đến cùng cực nhiêu khê.

Người nam nào tìm đến giới nữ đều có một yêu cầu y hệt như nhau. Trước thì giữ gìn, e lệ cầu mong người nữ để ý đến mình. Khi cá đã cắn câu thì chờn vờn bóng bẩy, xa xôi ỡm ờ, mung lung ướm hỏi, vòng vây tưởng là buông lơi mà thít chặt lại dần, đến một lúc nào đó thì huỵch toẹt xấn xổ bộc bạch ra.

Thủy thấy mệt mỏi quá đáng. Người yêu một thời của cô cũng không thoát khỏi sự hồ đồ thường lệ đó. Trước sau gì cô cũng sẽ thuộc về anh ta, lễ nghi xong thì cô đâu từ chối lời anh yêu cầu. Vậy mà anh xốc nổi quá đáng chỉ muốn xơi tái cô trước rồi tới tính chuyện tiến đến hôn nhân sau.

Ngẫm cho kỹ cô cũng dự một phần vào việc khuyến khích anh để đến nỗi xảy ra nông nỗi. Hôm ấy anh đến thăm cô nhiệt tình phơi phới. Cô thấy vui theo anh, dí dỏm hỏi điều gì làm anh phấn chấn như thế. Anh khen cô sát rạt, một hai bảo thấy cô đẹp và duyên dáng vô cùng.

Người nữ nào được trai khen mà chẳng thích.  Vì vậy nên hơ hỏng không chú ý. Anh xun xoe tiến lại gần cô và cầm lấy bàn tay mà đưa lên hôn vào mu bàn tay một cái. Vừa hôn anh vừa nhìn chăm chú mặt cô và tiến xa thêm một bước. Anh líu lo hôn mu bàn tay và xê dịch miệng lên cao dần cánh tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!