Kiểm Kiểm đến lễ tang của Mạc Thiên Trạch, ngày ấy trời mưa phùn, bầu trời tăm tối giống như tâm tình của cô hiện tại vậy.
Mặc dù có nhiều gièm pha nhưng lễ tang của Mạc Thiên Trạch vẫn được tổ chức long trọng như cũ, người xung quanh mộ tư nhân có rất nhiều, Kiểm Kiểm liền đứng ở trong đám người, nhìn quan tài được đặt đầy hoa cúc bị cho vào trong hầm.
Thân nhân của anh tựa hồ vẫn chưa trình diện, đoàn người đến viếng nghìn nghịt tới tới lui lui, mãi đến lúc chạng vạng mới tan hết, chờ người cuối cùng rời đi, Kiểm Kiểm mới đi lên đi lên bậc thang của mộ, trong tay cầm giỏ tre nhỏ, bên trong là 33 bông hoa hồng champagne.
Trên bia mộ, anh vẫn ăn mặc tây trang, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, hơi câu môi, nhàn nhạt lãnh khốc, một đôi mắt sắc bén tựa hồ như chính diện nhìn cô.
"Em đến thăm anh, còn có... con, con của chúng ta."
Hai tháng mang thai vẫn cũng chưa có biến hóa rõ ràng, cái bụng nhỏ này chính kết tinh của bọn họ hai người.
"Hoa hồng này là em lấy từ lúc sáng sớm, vừa đủ 33 đóa, anh thích không? Em đã đọc bức thư anh viết, phòng ở em cũng sẽ lưu lại, về sau, em sẽ cho con ở đó, nói cho nó là ba ba đã đi rất xa nhưng vĩnh viễn yêu chúng ta."
Xoa xoa khoé mắt ướt đẫm, đôi môi non nớt run run dán trên ảnh chụp anh.
"En... yêu... anh..."
Đây là nhân sinh, có một số việc lúc phát sinh có lẽ sẽ chẳng hề để ý, mãi đến khi mất đi, mới có thể thấy rõ ràng được trái tim của chính mình, đáng tiếc, đã vĩnh viễn mất đi rồi.
Mang thai tháng thứ ba, Kiểm Kiểm chính thức xử lý thủ tục thôi học, lúc rời khỏi trường quay đầu nhìn lại các bạn cười đùa vui vẻ, cô hiểu ý cười. Sau đó, dọn vào chung cư ở trung tâm thành phố, cũng là khi đó, cô mới biết được, Mạc Thiên Trạch không chỉ để lại phòng ở mà còn có cả tài sản.
"Tôi là luật sư của chủ tịch Mạc, ba trăm triệu này là không lâu trước đây chủ tịch Mạc chuyển vào dưới danh nghĩa của cô, anh ấy nói hy vọng cô có thể sống vô ưu vô lự, số tiền có thể tùy thời lấy ra, đúng rồi, còn bao gồm một trang viên, cô lúc nào cũng có thể tới."
Tiễn luật sư đi, Kiểm Kiểm lại khóc một hồi.
Mang thai tháng thứ năm, lúc quét tước việc nhà, cô không cẩn thận trượt chân, ngã xuống từ chỗ cao 1 mét, ôm lấy bụng đau ẩn ẩn, dọa cô chỉ khóc kêu một người.
"Chú! Chú, đứa nhỏ! Hức! Hức!"
May mà mẹ Hà trùng hợp tới đưa canh gà, lúc mở cửa ra thấy Kiểm Kiểm ngã trên mặt đất liền vội gọi xe cứu thương, ở bệnh viện một tuần, thai nhi ổn định mới về nhà.
Mang thai tháng thứ sáu, Kiểm Kiểm nhớ ra Mạc Thiên Trạch có để lại cho cô một trang viên, cô không hiểu vì sao lại là một trang viên ở xa như vậy nên tính toán đi xem thử.
Lúc mới xuống xe, cô không nhịn được bật khóc, hai bên trang viên đều là vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng champagne, con đường vây quanh cửa lớn đi qua rất đẹp. Đứng ở kia chỗ tượng thiên thần bằng sứ trên đài phun nước, cô xuất thần nhìn về phía vườn hoa.
"Chú..."
Khoảnh khắc ấy, cô thấy một nam nhân đứng ở giữa vườn hoa chuyển thân, nháy mắt là nước mắt rơi như mưa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh từng bước một đi tới.
Kiểm Kiểm khó tin nhìn nam nhân sờ sờ trước mắt, cô thậm chí duỗi tay bóp nhẹ mặt anh, chân thật như vậy, chân thật đến không giống như đang nằm mơ.
"Chú? Thật sự là chú? Chú, chú không phải... Không phải đã chết rồi sao? Vì cái gì, vì cái gì lại ở chỗ này, vì cái gì không đi tìm tôi!"
Rốt cuộc không khống chế được, cô chủ động dựa vào trong lòng ngực anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn, khóc không thành tiếng. Anh vỗ nhẹ phía sau lưng thập phần ôn nhu.
"Tôi đương nhiên muốn đi tìm em, chỉ là tôi sợ bảo bảo không cần tôi, cho nên, tôi ở chỗ này chờ em, chờ em tới đây."
"Chú gạt tôi, tôi không tin chú, vạn nhất tôi không tới thì sao? Có phải chú không cần tôi không? Chú có biết tôi nhớ chú bao nhiêu, không có chú bên cạnh, ban đêm tôi đều rất sợ hãi!"
Ôn nhu xoa khuôn mặt nhỏ của Kiểm Kiểm, Mạc Thiên Trạch thâm tình cười nói: "Đây là tôi muốn cho chính mình cơ hội cuối cùng, tôi nói với chính mình, Kiểm Kiểm nếu không tới, vậy cứ ở chỗ này chờ, kỳ hạn là cả đời, may mắn, em đã đến rồi."
Cô tới, sinh thời, ông trời cho bọn họ lần thứ hai gặp nhau, nhân sinh thuộc về bọn họ như mới vừa bắt đầu...
Mạc Thiên Trạch không chỉ là người chấp hành của tập đoàn Thiên Hoa mà còn là người thừa kế của toàn bộ gia tộc Mạc thị, gia tộc thần bí trăm năm sao có thể mất đi người thừa kế được? Mới đầu, Mạc Thiên Trạch xác thật là muốn tự thú rồi tự sát, đáng tiếc người trong gia tộc chỉ cần một mệnh lệnh là có thể giúp anh khôi phục trong sạch, thậm chí dễ như trở bàn tay đưa anh rời lao ngục.
-
- đây là trừng phạt thuộc về tôi, tôi sẽ không rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!