"Xin chào, tôi là Cố Khải."
Thấy nam nhân vươn tay ra, Kiểm Kiểm trốn trong chăn vẫn còn chút đề phòng, đối mặt với thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời trước mắt, cô nhìn về phía Mạc Thiên Trạch ở mép giường.
"Đây là bác sĩ, để anh ấy giúp Kiểm Kiểm xử lý miệng vết thương nhé." Mạc Thiên Trạch chỉ vào nam nhân nói.
Lúc này Kiểm Kiểm mới nhẹ nhàng thở ra, chậm chạp đẩy chăn lên, nhỏ giọng nói: "Chân tôi rất đau."
Cố Khải lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, nữ nhân này, không, cô ấy mới chỉ là một cô gái nhỏ, so với anh tưởng tượng thì nhỏ hơn nhiều, nếu không nhìn lầm, đại khái mới 15-16 tuổi, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía Mạc Thiên Trạch hơi biến hóa.
"Người này thật sự là vị hôn thê của cậu sao?"
Cô gái nhỏ lớn lên thập phần xinh đẹp, khuôn mặt non nớt có ngũ quan phá lệ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh đến mê người, Cố Khải hơi có chút thất thần, mãi đến khi bị Mạc Thiên Trạch lườm thì mới phát giác mình đã thất thố.
"Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn khá lâu rồi, mau băng bó cho cô ấy rồi lập tức rời đi đi."
Là một bác sĩ gia đình chuyên nghiệp, nghiệp vụ của Cố Khải không tồi, đối diện với mặt lạnh của Mạc Thiên Trạch, anh vẫn cười cười làm lành. Lấy công cụ ra, thật cẩn thận giúp Kiểm Kiểm xử lý miệng vết thương, nghi vấn trong đầu càng nhiều.
"Em là người Trung Quốc à? Wow, làn da của em cũng thật trắng."
Chính là kiểu trắng nõn như tuyết nhưng thân là bác sĩ, Cố Khải rất nhanh đã phát hiện ra điểm khác thường, kiểu trắng này hiển nhiên là không bình thường, đặc biệt là với vóc dáng gầy của cô, nhìn thế nào cũng biết là đã lâu không ra ngoài.
Kiểm Kiểm vừa định nói chuyện, đã bị Mạc Thiên Trạch đứng sau bác sĩ dùng ánh mắt ngăn lại, đôi mắt anh thập phần lãnh trầm, đó là cảnh cáo cô không được nói lung tung.
Kiểm Kiểm vừa bị động đất làm cho kinh hách nên đối mặt với vị bác sĩ này, bỗng nhiên có chút kích động, đây là người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi bị cầm tù lâu như vậy, nếu có thể nói, cô gấp không chờ nổi muốn phát ra tín hiệu cầu cứu!
Chỉ là...
Bác sĩ rất nhanh đã bị tiễn đi, trước khi đi còn lải nhải nhắc Kiểm Kiểm nhớ bôi thuốc đúng hạn, lại bị Mạc Thiên Trạch vô tình lôi ra ngoài cửa, cửa phòng bị mạnh mẽ đóng lại, dứt khoát cách trở Kiểm Kiểm với cơ hội cầu cứu duy nhất.
Rất nhanh sau đó anh đã trở lại, ngồi ở mép giường, xoa bóp mắt cá chân bị thương của Kiểm Kiểm, lực độ không nặng không nhẹ.
"Vừa rồi muốn nói gì với bác sĩ vậy?"
Kiểm Kiểm đã ngồi dậy vội lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có, tôi chỉ là muốn nói cảm ơn mà thôi."
Kiểm Kiểm có chút sợ Mạc Thiên Trạch, mấy giờ trước Mạc Thiên Trạch còn ôn nhu ôm cô đều tựa như ảo giác.
"Phải không?" Anh hiển nhiên không tin cô, dùng chút lực liền túm chân kéo Kiểm Kiểm vào trong lòng ngực, tránh đi miệng vết thương, ấn cô gái nhỏ đang ngơ ngác vào lòng, đặt lên vai cô một nụ hôn lạnh lẽo.
"Nơi này không có tầng hầm ngầm, tôi cũng không muốn lại nhốt em, chỉ là nếu không nghe lời, tôi sẽ dùng dây xích khoá bảo bối ở trên giường đấy, hiểu không?"
Kiểm Kiểm thình lình bị anh cắn vành tai, hơi thở nguy hiểm bao phủ cô, làm cô không thể không thuận theo mà gật đầu, chỉ là khuôn mặt nhỏ có chút kinh hoảng, không che giấu được nội tâm kinh sợ.
Khoảng thời gian này, hai người đều ở nhà để dưỡng thương, cho dù ngủ ở trên một giường, Mạc Thiên Trạch cũng phá lệ ôn nhu, không cưỡng bách hoan ái với Kiểm Kiểm, mà lúc ban ngày, anh thậm chí còn đưa cô đi quanh biệt thự, đương nhiên giới hạn chỉ trong phạm vi hơn mười mét.
Mạc Thiên Trạch rất ít khi rời khỏi biệt thự, một khi rời đi đều sẽ nhốt Kiểm Kiểm vào phòng ngủ lầu 3, sau khi trở về thì sẽ cho cô mặc một bộ váy thật đẹp rồi dẫn cô mang xem phim, có lúc dẫn cô đi bơi, khi thì cùng cô nấu cơm, tóm lại ở đây chính là thế giới của hai người bọn họ, tất cả so với trước kia có thay đổi rất lớn.
Lúc dùng trà buổi chiều là thời gian rất nhàn nhã, Kiểm Kiểm còn đang đọc truyện cổ tích Grimm thì nam nhân đã chui vào giữa hai chân cô, Kiểm Kiểm đại khái đã gần một tháng không làm tình nên lập tức bị dọa nhảy dựng lên.
"Chú, chú!"
Mạc Thiên Trạch đặt quyển báo kinh tế tài chính xuống, trên mặt nở nụ cười, đúng thời cơ bắt lấy Kiểm Kiểm, kéo người ôm vào trong lòng ngực rồi xoay ngược lại ngồi xuống, nhặt quyển sách rơi xuống đất lên, đặt vào tay Kiểm Kiểm.
"Tiếp tục xem."
Kề sát vào sau lưng cô gái nhỏ, bàn tay từ từ di chuyển từ dưới nách đến ngực, cứ việc cho Kiểm Kiểm mặc đủ loại kiểu dáng quần áo, anh lại chưa từng cho cô mặc nội y, thiếu nữ đang phát dục vú, anh liền dễ như trở bàn tay nắm lấy.
"A, vú của Kiểm Kiểm lớn không ít nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!