Chương 7: (Vô Đề)

Tôi đi bộ được 30 phút rẽ qua 3 con ngõ thì hình như đường vẫn giữ nguyên . Trời ơi sao mà lắm đường thế không biết, rõ dàng lúc nãy đã đi qua đây rồi sao bây giờ vẫ ở đây ! Biết thé vừa nãy gặp cái thằng Khánh Nam kìm cơn giận nhờ nó dẫn về cho rồi mới tính sổ với nó . Sao mà mình ngu thế nhỉ lúc nãy làm như vậy có phải tốt hơn không! Bây giờ quá muonj rồi , con đi lạc tận 30 phút rồi . Bây giờ phải làm sao ?''Mẹ ơi''

-Tôi mãi mới nghĩ ra cách gọi điện cho mẹ để hỏi đường .

Tay cầm điện thoại mà run bần bật vì sợ mẹ mắng cho một trận 

''Sao vậy''

-Mẹ tôi đầu dây bên kia đáp

''Con đi lạc đường ạ''

-Tôi cố tỏ ra vui vẻ

''Lạc đường ?''

-Mẹ tôi nghe xong chắc mặt tối sầm lại giọng lạnh nói vs tôi

''Vâng từ nhà Trần gia đi thẳng nhưng con đi bị lạc đường''

-Tôi nói nhỏ

''À con chịu khó đi bộ nha , ở đó không có điểm xe buýt mà ván trượt của con đâu?''

-Mẹ tôi hỏi

''Hihi lúc con trốn ván trượt đâm vào nhỏ thế là bị mấy người Trần gia bát đi ván có cần đâu''

-Tôi đáp vui vẻ

''Ôi cái con nhỏ này sao mẹ lại sinh ra con cơ chứ ? Nhiều lúc sao ngu vậy hả''

-mẹ tôi nói

''Đấy không phải ngu mà là chân con bị thương vả lại đi không được nhiều ''

-Tôi đáp

''Thôi được mẹ không cãi với con . Con quay lại nhà Trần gia mẹ sẽ đến đón ''

-Mẹ tôi nói

''Không''

-Tôi đáp ngay chỉ nghe cái tên Trần gia là tôi sẽ không bao giờ đi đến đó nữa

''Vậy con chờ mẹ nhé , mẹ khác tìm con''

-Mẹ tôi nói rồi cúp máy.

Tôi mở điện thoại định vị vị trí tôi đang đứng nó cách thành phố 4 km tôi mà đi bọ được là thàn đó

''Nè ''

-Một giọng nói ngay đằng sau tôi

''What???''

-Tôi bực mình quay đằng sau nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!