Chương 38: (Vô Đề)

Ngồi yên một chỗ thu tiền đến tận trưa . Toàn thân tôi mệt mỏi, ê mông quá đi mất . Ngồi hàng tiếng đồng hồ mà không ê mơi là lạ ! Tôi lướt nhìn trong quán một lượt . Mặt tôi tối sầm lại , cái ý định cho mọi người nghỉ ngơi sớm dập tắt hẳn vì bọn họ vãn ngồi yên ở đó!!! Đừng đùa chứ 1 Mấy người đó ngồi hơn tôi mấy tiếng liền ngồi không biết ê mông sao mà nếu không biết tki cũng phải biết ngắm zai như vậy là đủ rồi .

Họ ngắm cứ như là chưa bao giờ nhìn thấy , như chưa bao giờ thấy kim cuonwg sang lấp lánh vậy . Đúng là mê zai . Mê zai đúng là một loại bẹnh khiến con gái ngày nay càng thần kinh hơn mất . Họ quên ăn , quên ngủ , quên học để ngồi ngắm ! Bó tay .

"

" Gia Linh , cậu nghỉ được rồi đó"

" Lớp trưởng đến cạnh tôi , vỗ nhẹ vai bảo

Tôi chỉ gật đầu nhẹ , nghỉ tki nghỉ chứ ngu j ngồi đây tiếp làm j cho mệt chứ ! Chỉ có những đứa ngu mê zai như mấy đứa con gái kia mới có thể không thấy mệt khi ngồi một chỗ . tôi đi ra chõ của Khánh Phong và Hoàng Minh , chỉ cần đuổi hai an hem này ra là mọi chuyện sẽ đơn giản hon rất nhiều còn vè việc Khánh Nam và Hàn Lâm , chuyện đối với hai bọn họ như ăn kẹo không hà .

"

" Mời hai người về"

" tôi đi đến chỗ Khánh Phong , giọng không mấy khách khí nói . Đừng nghĩ anh ta được nhiều cô gái theo , trong mắt mọi người anh ta như mọt chàng trai luôn tỏa sang nhưng đối với tôi bây giờ , anh ta và Hoàng minh không khác nào một thằng thần kinh trốn trại !!

"

" Không "

" khánh Phong lạnh lung thốt ra từng từ . Tôi bắt đầu khâm phục anh ta , rất khâm phục về tài ngồi hơn nửa tiếng mà không thấy mệt người của anh ta .

"

" Bé hai lung , bé nhẫn tâm đuổi chúng tôi đi sao"

" Hoàng Minh bên cạnh bắt đầu tỏ vẻ đáng thương , mắt lại long lanh nước nhìn qua là biết anh ta dung thuốc mắt rồi .

"

" Vốn dĩ không có lương tâm"

" Tôi đáp , chỉ có người có lương tâm mới không đuổi anh ta đi còn trong tôi , cái từ lương tâm đó chẳng có ích j cả !

"

" bé hai lưng , bé đừng khó tính quá "

" Hoàng Minh vừa mứi tỏ vẻ đáng thương bây giờ đã cwif tươi hớn ha hớn hở . Đúng là loại da mặt dày !

"

" bao giờ các người về tôi sẽ không khó tính nữa"

" Tôi đáp rồi trừng mắt nhìn Hoàng Minh . Bộ dạng của anh ta càng ngày khiến tôi bực mình , anh ta cười như kiểu chưa cười bao giờ đã vậy lại cố tình chọc tức tôi .

"

" về thôi" Khánh Phong lạnh lùng buông từng chữ . Tyệt , tuyết vời , anh ta quả là suy nghĩ thấu đáo đó . Tôi ủng hộ anh ta , về đi , cút luôn khỏi đây đi J

"

" Ê , hai lưng, em có tính cách khiến người ta bực mình đó"

" Khánh phong đứng dậy nói rồi đi ra ngoài .

Nh ta bảo sao ? Tôi có tính cách khiến anh ta bực mình ?? Bây giờ anh ta mới biết tki quá muộn vì vốn dĩ Trần Gia Linh tôi sinh ra luôn luôn khiến nhiều kẻ bực mình mà L

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!