Chương 95: Kết thúc 5

Sau một tháng vật vả cuối cùng mùa hè mong đợi của An Nhiên rồi cũng đến, Hơn ai hết An Nhiên thu dọn đồ đạt cực kì nhanh chóng, điệu bộ tung tăng của cô cũng cho người ta biết được rằng cô đang rất hưng phấn chờ đợi. Phúc Khôi không hề xa lạ gì với bảo bối nhỏ nhà anh nên cứ mặc kệ cho đứa trẻ này muốn làm gì thì làm. Chỉ có một con người kia mặt lạnh hơn bao giờ hết, khí hắc tỏa ra xung quanh khiến mọi người thật dám đến gần.

An Nhiên 1 tay một kéo 1 tay hai kéo, chật vật từ trên lầu đi xuống người làm trong nhà nhìn mà hoản hốt, cảnh tượng này y như cô gái nhỏ đó đang bỏ nhà đi còn không thậm tệ hơn là bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu quần áo tư trang cô bé hầu như cho hết vào vali mà kéo đi. Ba vali và 1 túi xách giỏ.

_ An Nhiên! Em không tính quay trở về hả?

- Phúc Khôi gương mặt sắc lại một chút.

_ Á! Có chứ, 3 tháng hè rồi quay lại mà

- An Nhiên vừa nặng nề kéo từng cái vali từ trên cầu thang xuống vừa trả lời. Hơi thở không đều làm cô có chút đứt quản.

_ Vậy sao lại mang hết đi?

- Phúc Khôi giọng nặng nề hỏi, ánh mắt hổ phách sâu hơn tỏ vẻ không đồng ý.

_ Tất cả đều cần thiết, bỏ lại không được!

- An Nhiên ngây ngô quay lại trả lời anh, tay vẫn cứ lôi lôi kéo kéo cái vali nặng nề đó.

_ Trấn quản gia! đem hết vali quay lại phòng cô chủ!

- Không cần nhiều lời Phúc Khôi cứ ngồi tựa lưng, miệng ra lệnh.

_ Á! vậy em không được đi sao?

- An Nhiên bất giác sợ run người.

_ Việt Nam giờ cái gì cũng có, em cứ mang người không qua đó, Ông bà sẽ dẫn em đi mua sắm sau!

- Phúc khôi tay bưng chén trà lên, thổi thổi rồi hốp một ngụng.

An Nhiên không trả lời nữa, ngoan ngoãn nhìn đóng đồ của mình bị lôi quay ngược lại phòng ngủ, tỏ vẻ có chút bất mãn nhưng không thể làm được gì. Lời anh hai đã nói nếu không nghe thì tai họa vào thân cái chắc. Chỉ lườm cho anh hai một cái đỡ tức rồi dùng dằng đi xuống vẻ không phục.

_ Bảo bối! Cục Cưng ba mẹ về rồi đây!

- Tiếng nói lãnh lót của Hồng Nhi vọng ngoài cửa vào, chưa thấy người đâu mà tiếng đã vào tới nhà.

Mọi người xung quoanh tỏ mắt ra cửa lớn nhìn ra, chờ đợi một thân hình nào đó xuất hiện.

_ Á! Bảo bối! Cục cưng mẹ rất nhớ hai đứa, nhớ lắm lắm đó, Phúc Khôi có nhớ mẹ không, An Nhiên có nhớ mẹ không, ôi 2 cục cưng, cục vàng, cục ngọc, cục cẩm thạch, cục hột xoàn của mẹ.

- Hồng Nhi không ngừng ôm hôn từng đứa một, miệng cứ luôn tuồng " Cục cục cục " chẳng hề để ý xung quoanh.

_ Cừu con! Em bình tỉnh, sao lại tháo chạy vào trước thế hả?

- Giọng nói trầm ổn đầy cưng chiều từ cửa chính vọng vào, Phúc Khang thân hình oai phong ngày càng oai phong bước từng bước thanh tao đi vào. Ánh mắt có chút buồn bực vì vật nhỏ đang trong vòng chạy mất.

_ Người ta nhớ cục cưng của người ta.

- Mặt kệ cho Phúc Khang có ý trách nhưng Hồng Nhi vẫn cứ như thế ôm hai đứa con cưng của mình vào lòng.

Vợ chồng già đi du lịch vòng quanh thế giới, một năm nay đi gần hết cái trái đất này, Hồng Nhi dù rất thích thú nhưng lại nhớ hai đứa bảo bối của cô liền mè nheo liên tục mấy tháng trời cuối cùng Phúc Khang cũng chịu thả cô về nhà với hai bảo bối của mình.

Phúc Khôi nay 25 tuổi rồi, dáng người chững chạc, lại trước mặt bạn chí cốt bị mẹ ôm hôn khen ngợi " Cục Cưng " như đứa trẻ 3 -4 tuổi, mặt của hắn thật đen thui, dù trong lòng có mừng thiệt nhưng mà " Mẹ à! người quá kích rồi, bình tỉnh lại, không để mặt con " tiếng lòng của Phúc Khôi vang lên nhưng không nói.

An Nhiên thì như cá gặp được nước, ôm lại mẹ yêu hôn mẹ tới tấp làm nũng 100%, quên tất cả mọi thứ, dù sao cô cũng là một đứa trẻ, dù bản tính cô có cứng đến đâu nhưng cũng không thể nào cứng với mẹ mình được.

Nghiêm Tuấn xem như là hóa đá, tự dút cái tượng bao quanh mình ngồi chưng hửng đó, mắt đen mở to thật to nhìn cảnh tượng thật kinh hồn. Cảnh tượng này làm cho cậu giao động mạnh, nhớ về người mẹ ở quê nhà đang ngày nhớ đêm mong mình. Ánh mắt cậu trùng xuống rõ rệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!