Hôm nay trường của An Nhiên đã đủ để rộn chuyện rồi, ngày mai tiểu thư họ Viên thật không dám đến trường. Mang gương mặt đầy vẻ uất ức về đến nhà, An Nhiên thật không muốn nhìn thấy tên bạn của anh trai đó nữa, cô hận có ngày sẽ xé xác hắn ra thành ngàn mãnh mới hả dạ.
_ Bảo bối!
Sao em lại mặt như thế
- Phúc Khôi đã ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ cô bé về từ lúc nào.
..... An Nhiên chẳn nói gì, chỉ tặng thẳng thừng cho anh trai mình 1 cái lườm cực chuẩn.
_ Nghiêm Tuấn, cậu đã làm gì đứa em bảo bối của tớ hả?
- Thất gương mặt của An Nhiên, Phúc Khôi liền biết cô đang rất tức giận liền quay lại, chính xác là do tên hắc ám bạn cậu mà ra.
..... Nghiêm Tuấn cũng chẳn nói gì, tặng cho Phúc Khôi 1 nụ cười đầy bí ẩn.
Phúc Khôi không biết phải nói gì thêm, hai con người này chắc chắn đã xảy ra chuyện nhưng lại chẳng nói 1 lời khiến cậu chẳng biết đường đâu để giải quyết, liền chỉ nhìn hai người đường ai náy đi phòng ai náy vào để lại 1 mình Phúc Khôi ngồi ngây ngốc ở đại sảnh.
Cô gái bé nhỏ mặt đầy bậm trợn đi thẳng vào phòng mình đóng cửa thật mạnh ý như muốn để cho người đang đi đằng sau mình biết được sự tức giận của mình lúc này. Nghiêm Tuấn nghe tiếng đóng cửa mạnh như vậy liền nhếch môi cười một cái, sau rồi cũng tự đi vào trong phòng.
Hình như chẳng ai biết được rằng từ khi gặp An Nhiên, Nghiêm Tuấn đã ít tiếp xúc với các cô gái khác, cậu cũng chẳng hề liên lạc gì với bọn lẵng lơ đó thẳng tay xóa số điện thoại.
Chỉ trong công ty của họ Viên cậu có chút đùa rồi thôi chỉ để làm cho mấy nữ nhân viên đó thêm phấn khích để làm việc hiệu quả hơn chứ chẳng có ý gì khác. Cuộc đời này của Nghiêm Tuấn thật đã tìm thấy được một niềm vui, đó là trêu ghẹo cô bé kia, khiến cô bé tức giận biểu cảm càng nhiều.
Hình như cũng chẳng ai biết được và chính bản thân của An Nhiên cũng không biết được từ khi Nghiêm Tuấn xuất hiện, trong tâm trí của An Nhiên lúc nào cũng nghĩ đến anh ta, dù rằng nghĩ đến bằng một tâm trạng tức giận, nhưng cô bé đã không nhận ra rằng cái tên và khuông mặt ấy đã đi vào tâm trì của cô lúc nào không hay.
Phúc Khôi đang trầm tư với cái suy nghĩ là hai người kia đang xảy ra chuyện gì thì điện thoại lớn của nhà reng lên. Mày đẹp vẫn nhíu chặc giọng của Phúc Khôi đã lạnh xuống lúc nào không hay.
_ Alo! Nhà Viên gia đây
- Do đang cũng bị bực lây nên có chút cọc cằn trong điện thoại.
_ Á! Khôi à, bà ngoại đây, bà ngoại đây, cháu khỏe không?
- Hồng Linh bà ngoại từ Việt Nam gọi sang.
_ Bà ngoại!
Cháu khỏe thưa bà, ông thế nào rồi ạ?!
- Ồ cái này không thể đắc tội đâu nhé, Phúc Khôi liền hạ giọng xuất, giọng điệu lẫn khuông mặt đều tỏ vẻ rất vui.
_ Khỏe! chúng ta khỏe hết, ba mẹ con đâu rồi?
- Giọng nói của bà ngoại lúc nào cũng ấm áp đầy yêu thương.
_ Dạ họ đi du lịch rồi thưa bà
- Phúc Khôi nghiêm chỉnh chút ít.
_ Ồ! Chẳn là hè sắp đến, chúng ta muốn qua đó chơi, nhưng lại xương cốt không cho phép, ta lại nhớ An Nhiên và con nhưng chắc là con đi không được rồi, nên bà tính hỏi nếu An Nhiên nghĩ hè không có việc gì làm thì qua đây với ngoại
-Bà Ngoại nhỏ nhẹ than, truyền cảm hứng cho đứa cháu yêu của mình.
_ Vâng thưa Ngoại! con bé nghỉ hè cũng không có việc gì làm, để qua chăm sóc ngoại là tốt nhất
- Phúc Khôi thư thả nói.
_ Được, vậy khi nào con bé nghỉ con hãy nhớ gọi ta nhé
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!