Chương 92: Kết thúc 2

Buổi chiều mùa thu lá vàng bay khắp nơi, nhưng cơn gió xe xe lạnh lâu lâu lại chọt thổi qua khiến cho người ta có chút rùn mình.

Tiểu công chúa họ Viên hôm nay được ở nhà, Ba và mẹ đã cùng nhau đi du lịch dài hạn không biết chính xác họ đi đâu nhưng nó là một nơi hạnh phúc chỉ riêng mình họ.

Anh hai sau khi về đã phải lãnh trách nhiệm tổng giám đốc của ba, còn Nghiêm Tuấn bạn của anh hai cũng như giết thời gian nên theo anh hai vào công ty phụ giúp anh hai đỡ nhàm chán, cho nên trong căn nhà rộng lớn hôm nay chỉ có mình cô gái nhỏ.

Cô giống như mẹ, tính tình thẳng thắng, lại rất giỏi, việc bạn bè chơi lợi dụng nhau cô đều rõ từng tận, thấy chuyện bất bình thì lại nói thẳng không cần dòng do cộng thêm nhan sắt thừa hưởng từ mẹ và ba nên cô lại càng đẹp hơn khi lớn lên khiến các bạn nam trong trường luôn là mục tiêu nhắm đến cho nên cô rất bị ghét trong trường học.

Cô nghĩ rằng bạn bè chơi đó rồi thôi, về nhà là xong nên cô không cần có bạn.

Nói thẳng ra cô là bản sao của Hồng Nhi ngày ấy, chỉ là cô trầm hơn mẹ, võ công thì mẹ 10 cô cũng 9 ( Không bạn không bè ở nhà không nên học võ là giết thời gian).

Có được người mẹ tài giỏi như Hồng Nhi thật sự cô gái nhỏ này rất có phúc, bao nhiêu bí kíp suy nghĩ của Hồng Nhi đều truyền lại cho cô tất cả. Chỉ là cô khá ngốc trong việc thể hiện tình cảm và hiểu về tình yêu, mỗi lân Hồng Nhi bàn đến chuyện trai gái thì An Nhiên lại cố tình lãng đi.

Trời chiều thu vàng thế này, ngồi nơi khu vườn kia thật buồn mà, cô bé lấy cây đàn guitar của mẹ ra ngồi gãy lại bài hát mẹ đã dạy cô Be All Right đó là bài hát mà mẹ hay hát, mẹ thường xuyên hát nên cô chưa kịp biết chữ thì đã thuộc mà hát theo.

Cô gái nhỏ cùng chiếc guitar bự hơn người ngồi đánh bài hát nhẹ nhàng trong khu vườn nhỏ giữa một buổi chiều vàng mùa thu, cảnh tượng này thật đang tái diễn lại sao, như là lần đầu tiên Phúc Khang tìm ra Hồng Nhi cách đây 25 năm về trước.

Nó có thật sự lập lại hay không khi cô bé đang ngồi ngay tại khi vườn nhà mình chứ không phải nơi công viên như mẹ?

Giọng hát của An Nhiên có phần đậm hơn Hồng Nhi, tiếng hát vang ra trầm hơn tí so với Hồng Nhi nhưng nó vẫn mang đến cho người nghe bài hát hay tuyệt vời thế nào.

Kết thúc bài hát trong sự mãn nguyện của chính bản thân, lòng người càng thêm êm ái.

_ Grap grap! Anh không nghĩ em lại có giọng hát hay như vậy, thật là vinh hạnh khi được nghe em hát.

- bài háy vừa kết thúc, trong 2 phút tỉnh lặng thì lại có tiếng vỗ tay vang lên.

Nghiêm Tuấn, do bị Phúc Khôi đuổi về vì làm việc không lo lại đi tán tỉnh các nhân viên của cậu ta nên bị cấp phép cho về sớm.

_ Anh!..... anh...... anh ở đây từ khi nào?

- ngoài ba mẹ và anh hai ra chưa một ai có thể nghe tiếng hát của cô, nay người con trai này lại nghe được còn vỗ tay ý như trêu ghẹo làm cô thật xấu hổ.

_ Từ khi cô thiên thần cất giọng hát.

Thật là mê lòng mà!

- Nghiêm Tuấn tiếp tục trêu ghẹo.

_ Anh.... anh.... tôi không nói với anh nữa!

- do lần đầu bị người lạ nghe mình hát nên An Nhiên có chút lo sợ đối tượng lại là bạn của anh hai thật là cô mất mặt, nên không muốn tiếp câu chuyện liền chạy thẳng vào nhà, bay lên lầu đóng cửa phòng lại.

Bỏ mặt người con trai Khôi ngô kia đứa một mình nơi khu vườn, Anh mắt sắc xảo của cậu làm người ta có chút lo sợ, chẳng ai có thể biết được cậu đang muốn gì mà nghỉ gì. Chỉ đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia chạy đi biến mất nơi cửa nhà.

Đôi mày đẹp nhiếu lại có chút suy tư, Nghiêm Tuấn đi lại nơi ghế đá cô bé vừa ngồi miệng chợt mở lên Còn nhỏ lắm sau đó Nghiêm Tuấn đứng dậy đưa hai tay vào túi quần chậm rãi bước đi vào trong nhà.

Cô gái nhỏ lén lút nhìn mọi hành động của người con trai lớn hơn mình 10 tuổi kia, lấy tấm màn che nguyên người lại chỉ dám thò đầu ra dòm. mọi hành động cử chỉ của anh ta đều được cô bé thu lại. Ánh mắt to tròn long lanh của cô bé càng mở to hơn khi thấy được anh ta ngồi xuống nơi mình vừa ngồi.

Trong một sự vô thức bàn tay nhỏ nhắn trắng nỏn của cô tự để lên ngực phải nơi trái tím non nớt của cô đang lần đầu tiên bị loạn nhịp.

Buổi tối cô không muốn xuống nhà bếp ăn cơm nhưng lại bị chính người anh yêu quý của cô cưỡng chế bế cô xuống bắt ép cô phải cùng ăn.

Tâm đang loạn tim cũng không yên mà phải ngồi đối mặt với tên tội phạm đã làm ra việc này thì xem ra bữa ăn này của cô bé khó mà nuốt trôi. Cố gắng nuốt cho hết chén cơm rồi mới được anh hai thả lên phòng.

Cô như bị ma đuổi vừa bỏ chén xuống là cắm đầu chạy thục mạng lên phòng.

_ Tôi sẽ không giao em gái tôi cho cậu đâu, đồ sở khanh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!