Câu nói của anh khiến cho Hàn Hồng Nhi như người trên mây. Sau khi ăn bữa tối cùng gia đình, Hồng Nhi cùng anh đem hành lý của mình đến khách sạn của anh. Nới khách sạn anh đã thu xếp 1 phòng ngủ kế bên phòng của anh.
Xe đỗ trước cửa khách sạn, anh dìu cô xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên hành lý cũng để đó để bọn họ tự mang lên, anh nắm tay cô đi lên phòng trước.
_ Phòng em ở đây! chúng ta sẽ ở đây 1 tuần, em hãy sắp xếp công việc của em, nếu có thể em hãy cho nó ngừng hoạt động đi, vì có khả năng em sẽ không quay lại đây nữa.
- Anh dẫn cô tới phòng, sau đó giọng nói khá lạnh ra lệnh cho cô. 2 tay vẫn nắm lấy đôi vai gầy của cô mắt hướng về căn phòng ngủ.
_ Làm! làm sao có thể ngưng hoạt động được. Em em đã mất 2 năm trời để tạo dựng nó.
- Cô buồn rầu trả lời.
_ Vậy chuyển nhượng lại cho ai khác làm thay.
Em không còn lựa chọn nào nữa đâu!
- Anh nhìn cô, thấp giọng khi nghe cô phản đối.
_ À! để chút em thu xếp. Vậy còn việc học?
- Cô đầu óc rối mù khi nghe thấy sự sắp xếp có phần vô lý của anh.
_ Thủ tục của em đã được chuyển sang Thượng Hải, sau khi qua đó, 3 tháng sau khi em làm quen được với nhịp sống bên đó rồi, em sẽ được đi học
- anh không nhìn cô, tiến tới cửa sổ nói cho cô biết về sự việc của anh đã làm cho cô.
_ Ả! Anh làm lúc nào?
- Cô càng khó tin hơn khi nghe anh nói.
_ Cách đây 2 tiếng, lúc em đang thu dọn hành lý.
- Anh quay sang nhìn cô, nhếch môi cười.
Cô không thể nói gì được nữ vì mọi việc đã sắp đặc xong. Chỉ lẳng lặng ngồi đó có vẻ rầu rĩ.
_ Yên tâm! anh sẽ đối sử với em như bảo bối, sẽ không để em chịu khổ 1 ngày nào. Hãy tin anh.
- Anh biết cô đang lo lắng điều gì, liền đi lại nắm lấy vai cô nhìn thẳng vào mắt cô, nói 1 giọng nói đầy ấm áp.
Cô nghe anh nói liền có phần yên tâm nên gật đầu nở 1 nụ cười thật tươi, tỏa sáng hơn bao giờ hết. Anh không thể nào cưỡng lại nụ cười đầy sức mê người kia liền cuối xuống hôn vào đôi môi mềm mại của cô, 1 hồi lâu mới quyến luyến ngừng lại, không chịu dứt, trước khi rời đôi môi anh còn dùng lưỡi mình liếm lấy đôi môi ngọt mịn của cô làm cô xấu hổ vô cùng.
Anh khẽ nói nhỏ bên tai cô
"Em biết không? Môi em ngọt hơn kẹo, anh không thể rời" câu nói bá đạo này của anh càng làm cô xấu hổ hơn nữa. Thấy cô như vậy anh tỏ vẻ cười đắt chí, xoay người cô lại, bảo cô đi tắm trước.
Cô nghe lời liền bước vào nhà tắm, 10p sau, cô lại bước ra, anh tròn mắt nhìn cô vẫn còn y nguyên. À thì ra cô xấu hổ quá không thể nhớ được là chưa lấy đồ ngủ. Đứng trong đó cho đỡ xấu hổ rồi lại bước ra.
Cô cười ngựng nhìn anh rồi đi vào phòng ngủ, lục vali, lấy bộ đồ ngủ, chạy như bay qua khỏi ghế sofa nơi anh đang bắt chéo chân ngồi coi phim, thấy dịu bộ đáng yêu của cô, anh cười rất hạnh phúc.
Cuối cùng anh và cô cũng đã ở chung một chỗ rồi, tháng ngày sau này sẽ rất vui vẻ đây. 30p sau, cô từ nhà tắm đi ra, nhìn đang coi tivi nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, liền quay đầu sang nhìn cô, và rồi nơi đàn ông kia lại Ố Yea khi thấy cô mặt chiếc áo sơmi màu hồng của con trai, dài xuống qua mông, do quần đuồi bên trong khá ngắn nên thoáng chốc anh tưởng cô không mặt quần bên trong ý chứ ( Ôi! mấy ông này tưởng tượng ghê quá).
Anh đứng bật dậy, đi thẳng về phía cô đang đứng lau khô tóc, ôm cô vào lòng, ngửi lấy mùi thơm sữa tắm của cô, khiến anh càng không thể kềm xuống. Cô nào biết, ngay lúc này cô thật sự rất quyến rủ.
Anh ráng kềm cái đàn ông thú tính xuống, giọng nói khó khăn, lên tiếng
"Vì sao em lại ăn mặc như vậy? Đồ ngủ em đâu?"
Cô thật sự chỉ là cô bé 16 tuổi, dù có học giáo dục giới tính, nhưng khi đến tình huống thế này thật sự cô không kịp phản ứng, cũng không nghĩ đến mức độ nguy hiểm hiện tại của mình, nên cứ thản nhiên mà trả lời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!