_ Hồng Nhi! Sau khi ăn xong, con dẫn Phúc Khang đi tham quan Sài Gòn ta con nhé.
- Ngồi trên bàn ăn sáng, mẹ của cô quay sang nói khi cô đang trong trạng thái chuẩn bị bỏ miếng trừng vào miệng.
_ Á! à à.... hôm nay con có 1 show, nhưng không sao hihi
- bất ngờ vì câu nói của mẹ, cô trong trạng thái 5s cứng đơ nhưng chuyển đổi nhanh chống, cô đồng ý hoàn toàn.
_ Bảo bối! ăn ngon không?
- Nguyên Thành cha cô từ ngoài vườn bước vô, thấy cô đang ăn liền hỏi.
_ Đồ của mẹ nấu chắc chắn phải ngon rồi, ba mau lại đây ăn đi, anh Khang anh cũng mau lại ăn đi
- cô ngẫn mặt lên cười nhìn ba rồi quay sang nhìn anh nói.
Trong bữa ăn, chỉ có cô và mẹ rôm rã nói chuyện với nhau, còn anh và ba cô thì cứ im lặng, phần ai náy ăn không phản ứng gì
_ Ba ba, chút ăn xong, ba cho phép con đưa anh Khang đi tham quan Thành phố mình nha ba.?
- Thấy ba có vẻ im lặng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đành nói trước, cũng để xoa dịu sự căng thẳng đang vay trùm lấy ba cô, và sát khí lạnh của Phúc Khang.
_ Uhm! Được, 2 đứa đi vui vẻ.
- đang trong trạng thái u tối vì suy nghĩ, nghe tiếng Hàn Nhi ông liền giật mình, ngẫn đầu lên, nhìn thấy nụ cười đáng yêu của con gái, ông nhẹ hẵn đi nổi lo trong người, mỉm cười trả lời cô.
_ Yup! anh Khang, vậy chút nữa em sẽ dẫn anh đi tham quan nhé
- được sự đồng tình của ba, thiên sứ nhỏ quay sang người đàn ông kia hỏi.
_ Anh rất vinh hạnh
- nhìn cô vui vẻ như vậy anh cũng rất hào hứng được đi chơi cùng cô.
8h a.m. Sau khi no nê với bữa sáng mẹ làm, cô cùng anh đi ra ngoài, vẫn không quên hun chào Ba ba ba cái cách chào cực kì đáng yêu của cô.
anh ra xe, mở cửa xe để cô vào, nhưng khi quay sang thì lại thấy cô đang đội mũ bảo hiểm, anh tròn to mắt nhìn cô.
_ Em làm gì vậy?
- Ngớ người hỏi cô.
_ Thì chỡ anh đi tham quan!
- Thản nhiên trả lời anh
_ Sao lại đổi cái đó?
- Anh hỏi tới.
_ À! đi tham quan thì phải đi bằng xe gắn máy, chứ anh ngồi trong chiếc xe đó thì thấy được cái gì mà tham quan!
- cô phủi tay về phía chiếc xe thể thao đời mới của anh, rồi quay sang dắt chiếc Air back thần thánh của cô ra, đi tới chỗ anh đưa cho anh cái nón bảo hiểm, cười thật tươi.
_ Mà! mà! anh không biết chạy xe này!
- anh nhìn cô, nhìn nón bảo hiểm, nhìn xe, rồi lại nhìn cô trả lời 1 cách đầy bi thương.
_ Ai bảo anh chỡ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!