Chương 50: Thử đụng ta thêm lần nữa xem

Sang sớm ngày thứ 2, Nhu Nhi đã dậy sớm hơn, chạy nhanh lên lầu 3, cộng thêm trên tay cầm 1 cái cây gậy. Cô đang tính đánh lén Hồng Nhi?

Đi khẽ, đi khẽ, từ phía sau Hồng Nhi, Nhu Nhi có lẽ đang trong tư thế 2 tay cầm lấy cây gậy đã đưa lên cao, có lẽ là sẽ đánh vào đầu Hồng Nhi?.

_ Thử đụng vào ta lần nữa xem?

- trong hơi thở của Hồng Nhi nhẹ thở ra. Tiếng nói lạnh lùng cảnh báo người phía sau đang có hành động.

_ Cô vẫn tỉnh?

- Đang trạng thái tập trung, tự nghe thấy tiếng nói của Hồng Nhi phát ra. nhu Nhi liền giật mình.

_ Nếu muốn sống, liền rời khỏi đây!

- trong tìm thức của Hồng Nhi vẫn còn chút nhận thức, ngày hôm qua Nhu Nhi đụng vào cô trong lúc cô đang ở bài kiểm tra, liền biết có người động vào mình, nhưng không thể ra khỏi Thiên Võ Mộng khi chưa hoàn thành bài kiểm tra nên, đã đánh thức 1 chút tìm thức của mình để cảnh báo Nhu Nhi.

Căn bản khi Hồng Nhi đã nhập môn, cơ thể cô rất nguy hiểm, sẽ hạ sát người vô ý thức. Cho nên cô không bao giờ cho người nào khác biết được nơi mình nhập môn, nhưng lúc này đã bị Nhu Nhi phát hiện, cô lại không thể làm gì.

Chỉ sợ thể xác sẽ làm theo sự phản xạ bảo vệ bản thân.

_ Hơ! Cô nghĩ cô là ai mà dám nói tôi. Cô chết đi. ĐI CHẾT ĐI.

- Nhu Nhi cười mỉa, hét lên, sau đó vun gậy đến đầu Hồng Nhi.

Tốc độ đập gậy xuống khá nhanh, khá mạnh, nhưng mọi việc không dể dàng, cây gậy đã bị bàn tay của Hồng Nhi chặn lại, cầm rất chắc, sau đó ánh mắt màu đen của Hồng Nhi mở ra, nhìn lạnh rét người, miệng nhếch lênh.

_ Tôi đã bảo, cô đừng đụng đến tôi lần nữa, gan cô rất lớn đó!

- câu nói lạnh chết người của Hồng Nhi.

Nhu Nhi nào ngờ Hồng Nhi ngày thường ít nói chuyện, luôn tươi cười, sống lẳng lặng mềm mỏng như bông gòn giờ đây lại có bộ mặt như thế này. Lúc này Nhu Nhi bắt đầu thấy sợ. Cô giãy giụa, vùng lấy gậy ra khỏi tay Hồng Nhi nhưng chỉ 1 cái giật của Hồng Nhi đã khiến cô ngã nhào.

Hồng Nhi đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô đứng dậy, hướng về phí Nhu Nhi, đưa tay bốp lấy vổ của Nhu Nhi đưa lên khiến Nhu Nhi chân không chạm đất, thở không được la cũng không xong.

_ Cô. Đừng trách tôi không báo trước

- nói xong Hồng Nhi dụt Nhu Nhi như dụt 1 cái bao gạo về bên tay phải.

Nhu Nhi bị quoăn không thương tiết, liền rất hoảng sợ, lùi về phía sau. Hồng Nhi quay sang đi về hướng cô gái kia, vẻ mặt không chút thường tình. Nó còn sắt lạnh hơn cả Viên Phúc Khang.

_ Hồng Nhi!

Dừng tay

- phía sau Hồng Nhi, Viên Phúc Khang đã chạy ledn kịp thời.

_ Anh..... mau đưa cô ấy đi.... ĐƯA ĐI NGAY!

- bản năng cô cho biết sẽ giết người này nhueng giọng nói quen thuộc đã khiến tâm trí cô tỉnh lại được 10%, cố gắng 2 nắm tay nắm chặc lại, mắt cũng nhắm chặc lại, cô thét to, 10% đó chỉ có thể kềm chế cơ thể trong vòng ít phút nếu không mau đi thì cô không bảo đảm cả anh cô cũng không buông tha..

Viên Phúc Khang liền hiểu ý.

Chạy thật nhanh đến bên Nhu Nhi, bế cô ấy lên, vội đi nhanh tới cửa, quay lại nhìn Hồng Nhi 1 cái sau đó buồn phiền bế Nhu Nhi xuống lầu. Lòng có chút dao động khi thấy Hồng Nhi đang cố gắng kềm chế mình, anh thật mong ước Hồng Nhi không có loại võ công này, cô chỉ cần biết Dương cầm.

Guitar. Chụp hình, nấu ăn, thế là đủ. Còn loại võ công này nên để anh mới phải, anh chính là muốn bải vệ cô nhưng với tình hình võ công của cô còn có khả năng cao hơn anh nên anh có muốn bảo vệ xem ra bằng thừa.

"Hồng Nhi, mau tỉnh lại rồi về bên anh nhé" anh nghĩ trong lòng, có chút cầu khẩn. Hồng Nhi đứng nhíu mày trên sân thượng, cảm giác khó khăn cực kì để lấy lại nội lực và kềm nén. Cô khổ sở định thần. 2 tiếng sau cô mới có thể quay về trạng thái thiền được.

Bài kiểm tra trong Thiên Võ Mộng cô cũng đã sắp hoàn thành, chỉ cần qua xong cửa cuối cùng này cô sẽ trở lại như củ thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!